Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1357 - Cố Thành bắt đầu ngoài nghi nhân sinh

Hơn nữa còn mặc đồ người hầu.
Thật đáng yêu!
Người này là ai?
Bóng lưng này quá mê người rồi.
Thế mà còn có khí chất hơn nữ tử hắn gặp lần trước mấy phần.
Có phải là một sát thủ bóng lưng hay không?
Dù sao thì nhìn dáng vẻ của nàng ấy dường như chỉ là một người hầu mà thôi.
Đi vào bên trong cuối cùng Cố Thành cũng nhìn thấy diện mạo của đối phương.
Suýt!
Hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Trái tim đập thình thịch không ngừng.
Quả thật quá mức kinh diễm.
Đối phương đã hội tụ đủ các khí chất thanh thuần, trưởng thành, cao quý, lạnh lùng, đáng yêu trên người, ngay cả sợi lông mày cũng không tỳ vết khiến người ta rung động.
Thế gian này sao lại có sắc đẹp tuyệt trần như thế?
Nữ tử hắn gặp lần trước đã khuynh quốc khuynh thành rồi, không ngờ rằng vẫn còn có nữ nhân xinh đẹp hơn khuynh quốc khuynh thành nữa.
Chỉ một ánh mắt mà Cố Thành đã cảm thấy mình lại yêu rồi.
Nữ nhân này chỉ có ta mới xứng với nàng.
Ta nhất định phải cứu nàng ra khỏi biển lửa.
Dẫu sao mỹ nhân tuyệt thế như vậy sao có thể làm người hầu cho người khác được!
Nàng phải để yêu thương!
Trong lúc Cố Thành đang nghĩ cách anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào thì hắn bỗng nhìn thấy sư phụ và Lão Tử, Thông Thiên giáo chủ còn có Tây Phương Nhị Thánh đều đầy cung kính cúi người hành lễ với mỹ nhân tuyệt sắc mặc đồ người hầu kia, cất tiếng hô: “Bái kiến Thược Dược tiền bối.”
Cái gì?
Ta không nhìn lầm chứ?
Tại sao sư phụ bọn họ lại gọi nàng là tiền bối?
Nàng không phải chỉ là một người hầu sao?
Sao có thể làm tiền bối của Thánh Nhân?
Rốt cuộc sai ở chỗ nào?
Thược Dược không hề để ý đến mấy người Lão Tử, nàng vẫn tiếp tục bày bát đũa.
Động tác thanh nhã, tràn đầy cảm giác xinh đẹp.
Mấy người Lão Tử không hề để ý đến thái độ lạnh nhạt của Thược Dược.
Bởi vì ngoại trừ một số ít người ra, bình thường Thược Dược đều mang dáng vẻ người lạ chớ gần như thế.
Bọn họ đều đã quen rồi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn kéo ái đồ của mình lại hạ giọng nhắc nhở: “Đây là Thược Dược tiền bối còn không mau hành lễ.”
Cố Thành nghe vậy chỉ đành nén nỗi nghi ngờ trong lòng, hành lễ với Thược Dược một cái: “Tại hạ Cố Thành, bái kiến tiền bối.”
Thược Dược bỗng dừng động tác bày bát đũa lại, nàng nhìn Cố Thành một cái.
“Chát!”
Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã vang lên.
Cố Thành nhận ra gò má của mình lại bị ai tát cho một cái.
Lần này thậm chí hắn còn không biết là ai đã đánh mình.
Tình huống gì đây?
Hôm nay sao cứ bị ăn bạt tay thế?
Không biết đánh người không đánh mặt sao?
Còn nữa rốt cuộc là ai đã đánh ta?
Có bản lĩnh thì đừng giấu đầu lòi đuôi?
Nhưng mà Cố Thành không dám bày tỏ suy nghĩ trong lòng ra ngoài.
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh cũng ngơ ra trước biến cố xảy ra bất ngờ này.
Sao Cố Thành lại bị ăn tát rồi?
Tây Phương Nhị Thánh: Tại sao ta phải dùng từ lại?
“Thược Dược tiền bối, ngươi đây là?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hoàn hồn lại, gương mặt thăm dò hỏi Thược Dược.
Cố Thành không nhìn thấy rõ nhưng mấy người Nguyên Thủy Thiên Tôn lại thấy rõ vừa nãy người tát Cố Thành chính là Thược Dược.
Chỉ là hắn không hiểu tại sao Thược Dược vô duyên vô cớ tát ái đồ của hắn?
Sẽ không phải giống như Dương tiền bối chỉ vì Cố Thành trông đáng ghét thôi chứ?
Thược Dược lạnh lùng lên tiếng: “Ta trông thấy hắn hơi đáng ghét, cho nên giáo huấn hắn một chút.”
Thật ra, sở dĩ nàng đánh Cố Thành cũng chỉ vì ra mặt thay Đát Kỷ mà thôi.
Mọi người đều chiều chuộng Đát Kỷ như công chúa, Cố Thành lúc ấy lại dám trêu chọc Đát Kỷ, chỉ đánh hắn một cái đã coi như là nhẹ rồi.
Cố Thành: “...”
Tam Thanh: “...”
Tây Phương Nhị Thánh: “...”
Mọi người nghe câu trả lời của Thược Dược đều sửng sốt.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng Thược Dược lại vì một lý do bá đạo như vậy mà đánh Cố Thành.
Nhớ lại lý do ban nãy Dương Hòe đánh Cố Thành, Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi nảy ra một suy nghĩ, lẽ nào mặt của ái đồ thật sự trông đáng ghét như vậy?
Khiến người ta trông chán ghét?
Vậy có cần để đồ đệ đổi một gương mặt khác không?
Nếu không bởi vì vậy mà khiến Thược Dược tiền bối và Dương Hòe tiền bối chán ghét buồn nôn thì không hay lắm.
Trong lòng Cố Thánh lúc này oan ức lắm rồi.
Hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân mình trông đẹp trai.
Vẫn luôn tự tin với nhan sắc của mình.
Hắn không ngờ khi nãy Dương Hòe nói hắn trông đáng ghét, bây giờ Thược Dược cũng lại nói hắn trông khó ưa.
Nếu một người nói thì còn có thể nói là đố kỵ.
Nhưng hai người nói như vậy Cố Thành cũng không khỏi bắt đầu nghi ngờ về nhan sắc của mình.
Lẽ nào ta thật sự trông đáng ghét vậy sao?
Hay là thẩm mỹ của người ở thế giới này có vấn đề?
Phải rồi bây giờ ta không nên rối rắm vì cái này.
Nữ nhân này đánh ta, ta phải nghĩ cách báo thù mới phải!
Nhưng sư phụ còn phải gọi nàng là tiền bối?
Tu vi của nàng e rằng không đơn giản.
Ta phải làm thế nào mới có thể báo thù đây?
Cố Thành càng cảm thấy tu vi của mình quá thấp.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hoàn hồn lại từ những cảm xúc phức tạp, hắn để ý thấy sắc mặt của ái đồ hơi khó coi, hắn lo lắng ái đồ trẻ người non dạ làm ra những chuyện xúc động gì đó, vì thế hắn vội vàng nhắc nhở với ái đồ: “Đồ nhi mau xin lỗi Thược Dược tiền bối, dáng vẻ của ngươi khiến tiền bối chán ghét đúng là không nên.”
Cố Thành: “...”
Hắn thật sự sắp khóc đến nơi.
Hắn không ngờ bản thân mình vô duyên vô cớ bị tát một cái còn phải xin lỗi người khác.
Còn có công lý không?
Còn có vương pháp không?
Sư phụ, lão già ngươi không thể đảo lộn trắng đen, nối giáo cho giặc được!
Cho dù ta thật sự trông xấu xí cũng không thể vì thế mà đánh ta chứ?
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy đồ đệ không nhúc nhích lập tức truyền âm nhắc nhở: “Thược Dược tiền bối là Thiên Đạo Thánh Nhân, đồ nhi không thể đắc tội.”
Cố Thành lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận