Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1854 - Đã nói vào sâu như vậy rồi sao?

Quách Phù Dung tủi thân nói.
Lý Nguyên thản nhiên hỏi: “Ai bảo ngươi đánh lén? Không lẽ, đây chính là tinh thần nghĩa hiệp ngươi học được trong giang hồ ư?”
Quách Phù Dung giải thích:
“Ta chỉ là đùa với ngươi, không dùng toàn lực. Còn nữa, ngươi có thể làm nhục ta, nhưng không thể làm nhục tinh thần nghĩa hiệp của ta.”
“Có thể làm nhục ngươi?”
Lý Nguyên đánh giá Quách Phù Dung từ trên xuống dưới, giọng điệu kỳ quái hỏi.
Thấy vậy, Quách Phù Dung muốn dùng hay tay che trước người.
Chỉ đáng tiếc hai tay của nàng trật khớp rồi, hoàn toàn không cử động được.
Nàng vội vàng giải thích: “Không phải làm nhục này, là làm nhục kia, ờ, cũng không phải làm nhục kia, là…”
Quách Phù Dung không biết nên giải thích thế nào nữa.
Lý Nguyên: “Được rồi, ngươi không cần giải thích, ta không có hứng làm nhục ngươi.”
Quách Phù Dung tức giận nói: “Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ta!”
Là nữ nhân, một nữ nhân trẻ tuổi ‘xinh đẹp’, ngươi lại còn không có cả hứng thú làm nhục, đây, đây sỉ nhục người quá rồi!
Lý Nguyên: “…”
“Ta cảm thấy, việc cấp bách trước mắt, ngươi vẫn là mau đi nối lại cánh tay đi.”
Quách Phù Dung kinh ngạc hỏi: “Ngươi không nối lại cho ta sao?”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Ta làm ngươi trật khớp, còn nối lại cho ngươi, ta ăn no rồi chắc?”
Quách Phù Dung: “Đại ca, thật sự rất đau!”
Lý Nguyên: “Thật ra, dáng vẻ này của ngươi chạy đi tìm chưởng quỹ còn có thể báo tai nạn lao động, không chừng lại có thể giả bệnh làm biếng được mười ngày nửa tháng.”
Nghe vậy, Quách Phù Dung không khỏi sáng mắt: “Ý kiến hay, ta đi tìm chưởng quỹ ngay, cảm ơn nha!”
Dứt lời, nàng đã kéo hai cánh tay trật khớp kia, chạy nhanh đi tìm chưởng quỹ.
Sau khi rời đi, trong đầu Quách Phù Dung đột nhiên lóe qua một nghi ngờ.
Đúng rồi, tại sao Lý Nguyên nói ta có thể báo tai nạn lao động?
Lẽ nào hắn biết mình đến tìm hắn là vì chưởng quỹ?
Không thể nào nhỉ?
Hắn thần thông như vậy thật ư?
Còn nữa, tại sao hắn nói ta ‘lại’ có thể giả bệnh làm biếng?
Lạ, kỳ lạ quá rồi!
Trong lòng lóe qua suy nghĩ kỳ lạ, Quách Phù Dung đã đến phòng của chưởng quỹ.
Sau khi vào phòng, nàng bắt đầu tủi thân khóc lóc kể lể: “Hu hu hu, chưởng quỹ, vì nghe ngóng tình báo giúp ngươi, tay của ta đều bị đánh gãy rồi, ngươi phải làm chủ cho ta.”
Đồng Tương Ngọc và Bạch Triển Đường nhìn hai cánh tay lung lay theo gió của Quách Phù Dung, tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Đồng Tương Ngọc phẫn nộ hỏi: “Có còn vương pháp không, sao hắn có thể vô duyên vô cớ đánh gãy cánh tay của ngươi?”
Quách Phù Dung: “Không thể trách Lý công tử, là ta dùng dời núi lấp biển với hắn, không ngờ hắn không làm sao, cánh tay của ta lại bị chấn tới trật khớp rồi.”
Đồng Tương Ngọc bất ngờ hỏi: “Nói như vậy, hắn còn là cao thủ?”
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Triển Đường lập tức hơi trắng, hắn hoảng hốt nói: “Xong rồi, nếu hắn là cao thủ, vậy hơn nửa chính là người của Lục Phiến môn, xem ra lần này đúng là ta phải chạy trốn tồi. Tương Ngọc, ngươi thật sự không cho chút lộ phí ư?”
Đồng Tương Ngọc: “Ngươi đừng hoảng hốt, chúng ta hỏi rõ ràng sự việc đã.”
Bạch Triển Đường gấp gáp hỏi: “Việc đã bày ra trước mắt rồi, còn không rõ ràng?”
Quách Phù Dung không hài lòng hỏi: “Này này này, các ngươi không thấy cánh tay của ta còn lủng lẳng à? Có thể nối lại cánh tay của ta trước rồi nói không?”
Người gì chứ, ngươi chạy trốn quan trọng, hay là tay của ta quan trọng?
Đồng Tương Ngọc nhìn dáng vẻ kéo vai buồn cười của Tiểu Quách, vội vàng đẩy Lão Bạch.
“Mau nối cánh tay cho Tiểu Quách.”
Nghe vậy, Bạch Triển Đường lập tức nắm cánh tay của Tiểu Quách, ‘rắc rắc’ hai cái đã nối lại cánh tay của Tiểu Quách rồi.
Tiểu Quách hoạt động cách tay.
“He he, hoàn hảo như lúc ban đầu.”
Bỗng nhiên, nàng nhớ ra điều gì, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, hiện ra biểu cảm đau khổ, nói: “Ai ui, đau quá, nối lại rồi vẫn đau, xem ra công việc mấy ngày này, ta chắc chắn không thể làm rồi, chưởng quỹ, ta là tai nạn lao động đấy!”
Đồng Tương Ngọc bất đắc dĩ nói: “Không thể làm thì ngươi nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Yeah!
Trong lòng Quách Phù Dung lập tức làm tư thế thắng lợi.
Đồng Tương Ngọc hỏi Quách Phù Dung: “Vừa rồi bảo ngươi đi thăm dò thân phận của Lý công tử, ngươi thăm dò thế nào? Tại sao đột nhiên ra tay?”
Quách Phù Dung thuận miệng nói: “Hắn lại dám chê vóc dáng bổn cô nương tệ, tính tình nóng nảy này của ta có thể nhịn sao, đương nhiên đã đánh một ‘dời núi lấp biển qua’, kết quả…”
Nàng bất đắc dĩ nói:
“Kết quả cánh tay của ta đã bị trật khớp rồi.”
Đồng Tương Ngọc nghe mà mờ mịt: “Hắn chê vóc dáng ngươi tệ? Các ngươi mới lần đầu gặp mặt, đã nói vào sâu như vậy rồi sao?”
Quách Phù Dung nói sơ lược lại chuyện vừa xảy ra.
Nghe xong, Đồng Tương Ngọc và Bạch Triển Đường đều vô cùng kinh ngạc.
“Thật hay giả vậy, người này còn biết tính quá khứ tương lai?”
Đồng Tương Ngọc nghi ngờ hỏi.
“Không phải lại là một Bạch Mi chứ?”
Bạch Triển Đường ngờ vực hỏi.
Bạch Mi là một tên lừa đảo đoán mệnh từng đến khách điếm Đồng Phúc.
Quách Phù Dung: “Thật hay giả vậy không thể chắc chắn, tóm lại người này rất thần kỳ.”
Đồng Tương Ngọc nghĩ đến cái gì, sắc mặt chợt vui vẻ: “Lẽ nào thân phận Đạo Thánh của Triển Đường là do hắn tính ra? Cho nên, chắc hắn không phải người của lục môn?”
Bạch Triển Đường hơi không tin, hỏi: “Hắn nhìn ta một cái đã có thể tính ra thân phận của ta? Ta trông hắn da mịn thịt mềm, chắc không lợi hại như vậy đâu nhỉ?”
Đồng Tương Ngọc: “Ngươi cũng da mịn thịt mềm, không phải vẫn lợi hại à?”
Nghe vậy Bạch Triển Đường lập tức vén mái tóc, nói: “Ta hy vọng ngươi có thể ít chú ý vẻ bề ngoài của ta, chú ý nội hàm của ta nhiều hơn.”
Đồng Tương Ngọc: “Sau này lại có Lý công tử ở đây, ta sẽ không chú ý vẻ ngoài của ngươi nữa rồi.”
Bạch Triển Đường: “…”
Hắn ôm tim, nói: “Đúng là có mới nới cũ!”
Đồng Tương Ngọc an ủi: “Triển Đường yên tâm, ta sẽ không quên ngươi.”
Quách Phù Dung rùng mình, người nổi da gà, nói: “Các ngươi có thể đừng tán tỉnh ve vãn trước mặt ta không, còn đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận