Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 236 - Công lao ngươi tạo ra Nhân tộc biến mất rồi!

Hắn nói khó, không phải là bản thân sự việc mà là chuyện Nữ Oa cầu hắn giúp.
Hắn không có lý do gì vô cớ giúp Nữ Oa.
Ô Sào đạo nhân lại hiểu lầm ý của Lý Nguyên, hắn còn cho rằng Lý Nguyên không làm được.
Không làm được mới đúng.
Dựa vào thù hận của Yêu tộc và Vu tộc, chuyện này đương nhiên không làm được.
Hắn cảm thấy, Nữ Oa muốn lấy Sinh Tử Bạc từ trong tay Hậu Thổ gần như là chuyện không có khả năng.
Hắn càng không hiểu, tại sao Nữ Oa lại cầu xin Lý Nguyên.
Nữ Oa nhìn Lý Nguyên: “Cũng bởi vì khó cho nên ta mới xin ngươi giúp đỡ.”
Khóe miệng Ô Sào đạo nhân giật một cái.
Hắn suýt nữa nghi ngờ tai mình có lầm hay không.
Chuyện khó mới nhờ Lý Nguyên, Lý Nguyên lợi hại vậy sao.
Lý Nguyên: “Thật ra, nếu ngươi bằng lòng thật lòng cầu xin Hậu Thổ, có lẽ nàng sẽ đồng ý.”
Nữ Oa liền lắc đầu như cái trống bỏi: “Nếu ta cầu xin nàng, nàng nhất định sẽ nhân cơ hội sỉ nhục ta, thậm chí còn bảo ta quỳ xuống cầu xin nàng. Do đó muốn ta cúi đầu trước nàng, tuyệt đối không thể.”
Lý Nguyên: “Ngươi cầu xin ta và cầu xin nàng giống nhau mà.”
Nữ Oa: “Không hề giống nhau. Ngươi không cố ý làm khó ta.”
Lý Nguyên: “Ngươi thật sự tự tin.”
“Lẽ nào ngươi thật sự muốn làm khó ta.” Nữ Oa đáng thương nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên lại không thèm động đậy: “Sở dĩ ban đầu ta vô thường nói với ngươi cách để Tam Thánh thoát nạn là vì nể mặt công lao Tam hoàng đã làm cho Nhân tộc, bây giờ mặt mũi này đã dùng rồi, ta còn có lý do gì phải giúp ngươi chứ?”
Nữ Oa: “Vậy công lao ta tạo ra Nhân tộc đâu?”
Lý Nguyên: “Lúc Yêu tộc tàn sát Nhân tộc đã mất hết rồi.”
“Haizz!”
Thấy Lý Nguyên nhắc đến chuyện này Nữ OA không khỏi thở dài một hơi, nét mặt lộ vẻ đau thương.
Nàng nhỏ giọng giải thích: “Sau khi ta trở thành Thánh mới phát hiện mặc dù Thánh Nhân không chết không bị tiêu diệt, vạn kiếp không bị giày vò, nhưng không thể can thiệp vào Thiên Đạo đại thế, nếu không Vu tộc đã bị ta tiêu diệt từ lâu. Sau này, Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất dùng tinh huyết của Nhân tộc luyện thành Đồ Vu kiếm đối phó Vu tộc, tuy ta không đành lòng nhưng bọn họ là con của khí vận lần lượng kiếp đó, ta không thể nào ngăn cản hành vi của bọn họ được. Nhưng mà Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất cũng đã hứa với ta, không diệt tộc Nhân tộc, sẽ giữ lại ngòi lửa Nhân tộc.”
Ô Sào đạo nhân ở bên cạnh hơi xấu hổ.
Phụ thân hắn chính là Đông Hoàng Thái Nhất, chuyện này cũng có liên quan đến hắn.
Lý Nguyên lắc đầu với Nữ Oa: “Cái này không thể vì một câu ‘không thể can thiệp Thiên Đạo đại thế’ liền có thể rửa sạch quan hệ. Nếu ngươi đã hưởng khí vận Nhân tộc, vậy phải làm việc có lợi cho Nhân tộc. Có một câu nói là, sinh mà không dưỡng, chặt tay trả. Sinh mà nuôi dưỡng, chặt đầu trả. Không sinh mà dưỡng, vạn đời khó trả. Ngươi tạo ra Nhân tộc cũng từng che chở cho Nhân tộc một ngàn năm, coi như sinh mà nuôi dưỡng. Yêu tộc tàn sát ngàn vạn Nhân tộc, mà ngươi lại hưởng khí vận Yêu tộc, nhân quả tàn sát Nhân tộc đương nhiên sẽ rơi lên người ngươi. Cho nên công lao ngươi tạo ra Nhân tộc đã mất hết rồi.”
Sinh mà nuôi dưỡng chặt đầu trả.
Nữ Oa thầm đọc câu nói này trong lòng, cảm thấy bùi ngùi muôn phần.
Nàng không hề phản bác lời nói của Lý Nguyên.
Giống như Lý Nguyên nói, nàng hưởng khí vận của cả Nhân tộc và Yêu tộc, cho dù nàng có nỗi khổ thế nào, cũng phải nhận nhân quả của cả hai tộc.
“Vậy ta phải làm thế nào ngươi mới chịu nói với ta cách để Hậu Thổ bằng lòng cho mượn Sinh Tử Bạc.” Nữ Oa nghiêm túc hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi muốn ta giúp đỡ, vậy thì lấy một cái Tiên thiên linh bảo ra đổi đi.”
Tiên thiên linh bảo!
Ô Sào đạo nhân trong lòng thoáng kinh ngạc.
Cũng dám mở miệng.
Nữ Oa nghe thấy điều kiện của Lý Nguyên, chau mày nói: “Ngươi có nhiều Tiên thiên linh bảo thế rồi, còn thiếu một cái Tiên thiên linh bảo của ta sao?”
Bịch!
Tròng mắt Ô Sào đạo nhân rớt luôn xuống đất.
Nhiều Tiên thiên linh bảo đến như vậy?
Ta không nghe lầm chứ?
Sao có thể thế được?
Không phải hồng hoang tổng cộng mới có ba bốn món Tiên thiên linh bảo sao? Sao Lý Nguyên có thể có rất nhiều chứ?
Cho dù là Đạo tổ không có ‘rất nhiều’ Tiên thiên linh bảo đâu.
Nếu lời này không phải do Nữ Oa nói ra, Ô Sào đạo nhân nhất định sẽ đứng dậy mắng đối phương ăn nói hồ đồ.
Nhưng cái này do Nữ Oa nói ra.
Lẽ nào Lý Nguyên thật sự có rất nhiều Tiên thiên linh bảo sao?
Ô Sào đạo nhân sững người.
Càng lúc hắn càng không thể nhìn thấu thân phận và tu vi thật sự của Lý Nguyên.
Dù sao thì có nhiều bảo vật như thế, ít nhất cũng phải là Thánh Nhân, thậm chí tầng lớp của Đạo tổ cũng được.
Nhưng chưa từng nghe nói hồng hoang còn có một nhân vật lợi hại như vậy.
Trong đầu Ô Sào đạo nhân xuất hiện vô số thắc mắc khiến hắn sắp biến thành một dấu chấm hỏi thật lớn.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta không thiếu Tiên thiên linh bảo, nhưng không thể giúp người khác không điều kiện, cho nên chỉ đành tùy tiện đưa ra một điều kiện thôi.”
Nữ Oa suy nghĩ, rất nhanh đã quyết định.
Nàng gật đầu với Lý Nguyên: “Được, ta đồng ý.”
Nói rồi nàng lấy một quả tú cầu từ trong tay áo ra, đặt lên bàn.
Quả tú cầu có bán kính hơn một thước, màu hồng, bên ngoài đường vân vây quanh, chuỗi ngọc rủ xuống, phát ra tiếng leng keng, phát ra hào quang pháp tắc đặc biệt.
Nữ Oa: “Cái hồng tú cầu này có thể chứng thiên địa nhân tam hôn, trừ Thánh Nhân ra, không ai có thể tránh được pháp tắc nhân quả của hồng tú cầu, đây là một Tiên thiên pháp bảo cực phẩm, đổi với ngươi vậy.”
Cái hồng tú cầu này tuy là Tiên thiên linh bảo cực phẩm nhưng chỉ có thể tạo nhân duyên, không có năng lực tấn công gì.
Nữ Oa giữ lại không có ích gì, do đó lấy ra đổi với Lý Nguyên không đau lòng.
Lý Nguyên nhìn hồng tú cầu, quả thật là một Tiên thiên linh bảo vô dụng.
Nhưng hắn không để ý, thứ hắn cần chỉ là thái độ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận