Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1246 - Mẹ nó, đây còn là người sao?

Hắn vốn là muốn gọi Lý lão đệ, nhưng lời đến khóe miệng, hắn lập tức nhớ tới, đây chính là người mà Phật Di Lặc cũng phải tôn xưng tiền bối, vì vậy nhanh chóng sửa lại.
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy, liên tục gật đầu.
Phật Di Lặc ở trước mặt Lý Nguyên, quả thật nhát gan giống như một con chim cút.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhiếp Tiểu Thiến hỏi Lý Nguyên.
Yến Xích Hà cũng tò mò nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Người phân nam nữ, không hề nghi ngờ, ta là nam nhân.”
Nhiếp Tiểu Thiến khóe miệng giật giật: “Ta muốn hỏi tại sao Di Lặc gọi ngươi là tiền bối?”
Lý Nguyên nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Đương nhiên là bởi vì tu vi của ta cao hơn hắn.”
Yến Xích Hà khiếp sợ nói: “Nghe đồn, Phật Di Lặc chính là Chuẩn Thánh đại năng, tu vi của ngươi còn cao hơn hắn, chẳng lẽ, ngươi là Thánh Nhân?”
Nói hai chữ “Thánh Nhân”, đầu lưỡi Yến Xích Hà cũng không nhịn được có chút run.
Thánh Nhân, đây chính là sự tồn tại mà tất cả tu sĩ khó thể với tới.
Vạn kiếp bất diệt chân chính, không gì không làm được.
Nghĩ đến Lý Nguyên có thể là Thánh Nhân, Yến Xích Hà đương nhiên run run.
Chỉ là, mấy vị Thánh Nhân Hồng Hoang không hợp với hình tượng của Lý Nguyên.
Chẳng lẽ, Lý Nguyên là Thánh Nhân của thế giới mãng hoang hay sao?
Trong lòng Yến Xích Hà hiện lên một tia nghi hoặc.
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Ta không phải Thánh Nhân.”
Yến Xích Hà thấy Lý Nguyên phủ nhận, không khỏi nhíu chân mày lại.
Lý Nguyên không phải Thánh Nhân, chẳng lẽ là Chuẩn Thánh?
Tuy rằng cũng là cao cao tại thượng, nhưng Chuẩn Thánh không đến mức khiến cho Phật Di Lặc tôn xưng tiền bối chứ?
“Lý tiền bối là Chuẩn Thánh sao?”
Yến Xích Hà trực tiếp hỏi.
Lý Nguyên vẫn như cũ lắc đầu nói: “Ta cũng không phải Chuẩn Thánh.”
Yến Xích Hà thấy Lý Nguyên lần nữa phủ nhận, trong lòng hoàn toàn hoang mang.
Thánh Nhân không phải, Chuẩn Thánh không phải, vậy sao ngươi lại không biết xấu hổ nói tu vi cao hơn Phật Di Lặc.
Nhiếp Tiểu Thiến mở miệng nói với Lý Nguyên: “Ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, tu vi ngươi rốt cuộc là gì, ngươi nói rõ cho chúng ta đi!”
Lý Nguyên nhún vai, nói: “Cũng không phải là ta đang úp mở, thật ra ta cũng không biết tu vi bây giờ của mình, chỉ biết là ở trên đại đạo, cho nên không biết nên nói với các ngươi thế nào...”
“Uỵch.”
Lý Nguyên đang nói, chỉ thấy hai người Nhiếp Tiểu Thiến và Yến Xích Hà đột nhiên té xỉu trên mặt đất.
Hắn nghi ngờ chớp mắt một cái, đây cũng không giống như bị say nắng, sao đột nhiên lại té xỉu?
Lại vẫn đang run rẩy?
Đương nhiên không phải Nhiếp Tiểu Thiến và Yến Xích Hà bị say nắng, bọn họ đây là hoàn toàn bị kinh sợ.
Đại đạo, còn ở bên trên, điều này có thể không khiếp sợ sao? Có thể không ngất sao?
Đại La đối với bọn họ mà nói, cũng đã là truyền thuyết.
Chuẩn Thánh, Thánh Nhân, càng là khó thể với tới.
Về phần Thiên Đạo, đại đạo bên trên Thánh Nhân, đó không phải là Hồng Hoang ý thức và Hồng Mông ý thức sao?
Vậy mà thực sự có người có thể tu luyện tới cảnh giới này?
Mấu chốt là còn vượt qua cảnh giới này!
Mẹ nó, đây còn là người sao?
Chúng ta lại quen biết đại lão này, tổ tiên bốc khói xanh rồi!!
Yến Xích Hà nhớ tới, mình vậy mà đã từng gọi Đại Đạo Chí Cao là Lý lão đệ, da đầu cũng không khỏi nứt ra.
Hắn có thể nói khoác cả đời luôn!
Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ lại, bản thân đã từng muốn dụ hoặc Đại Đạo Chí Cao, nhất thời muốn che mặt.
Qua một lúc lâu, Yến Xích Hà và Nhiếp Tiểu Thiến mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ. Yến Xích Hà ngơ ngác hỏi Lý Nguyên: “Ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự là Đại Đạo Chí Cao?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Thật ra mặc kệ thật giả, đối với các ngươi đều không có gì khác biệt đúng không?”
Yến Xích Hà suy nghĩ một chút, cũng đúng thật.
Cho dù Lý Nguyên là Đại La cũng tốt, Chuẩn Thánh cũng được, hoặc là Đại Đạo Chí Cao, đối với bọn họ đều là sự tồn tại khó thể với tới, quả thực không có khác biệt.
Mà điều này cũng có nghĩa, Lý Nguyên không cần thiết lừa bọn họ.
Chỉ là, sau khi bọn họ phát hiện thân phận của Lý Nguyên tôn quý như thế, lại đối mặt Lý Nguyên, liền có vẻ rất mất tự nhiên, tay chân bị gò bó.
Rất sợ hành vi của mình mạo phạm đến Lý Nguyên.
Có khi còn lo lắng hơn dân chúng bình thường nhìn thấy hoàng đế.
Trong lúc nhất thời, Yến Xích Hà và Nhiếp Tiểu Thiến không biết nên nói cái gì cho phải, hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh.
Lý Nguyên đương nhiên cũng nhìn ra Yến Xích Hà và Nhiếp Tiểu Thiến lúng túng.
Hắn suy nghĩ, nhất thời thu dọn đồ uống trà, đứng lên.
“Ta chuẩn bị tiếp tục du sơn ngoạn thủy, các ngươi thì sao?”
Yến Xích Hà: “Ta chuẩn bị tìm một chỗ bế quan tu luyện.”
Trải qua chuyện lần này, làm cho hắn hiểu được tu vi của mình thấp đến mức nào.
Đối phó tiểu yêu quỷ quái bình thường còn được, chỉ khi nào gặp phải Hắc Sơn lão yêu, hắn liền bất lực.
Nghĩ đến lúc trước nói khoác với Lý Nguyên rằng tu vi hắn Luyện Thần Phản Hư rất ghê gớm, Yến Xích Hà cũng không khỏi cảm thấy đỏ mặt.
Thật là mất mặt!
Lý Nguyên lại nhìn về phía Nhiếp Tiểu Thiến.
Trên khuôn mặt Nhiếp Tiểu Thiến nhất thời lộ ra một tia phức tạp.
Trước kia, thực ra nàng có một chút ý nghĩ về Lý Nguyên.
Muốn ở lại bên cạnh Lý Nguyên, theo đuổi Lý Nguyên tới cùng.
Sau đó giống như Liêu Trai Chí Dị viết vậy, sống một cuộc sống không kém uyên ương không kém tiên với Lý Nguyên.
Nhưng sau khi biết tu vi của Lý Nguyên, nàng hiểu rõ, bản thân làm nha hoàn của Lý Nguyên còn không đủ tư cách, càng đừng nói theo đuổi Lý Nguyên.
Ai, nếu như ta không biết thân phận của hắn thì tốt biết bao nhiêu, như vậy ở chung với hắn, cũng sẽ không có áp lực!
Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến thở dài một cái, nàng nói với Lý Nguyên: “Ta cũng dự định tu luyện, tu vi của ta bây giờ quá yếu.”
Kém như vậy, căn bản không xứng tiếp tục đứng bên cạnh Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Các ngươi đều muốn tu luyện, vậy một mình ta đi du sơn ngoạn thủy.”
“Chờ một chút: “
Bạn cần đăng nhập để bình luận