Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 326 - Thả cần câu Hỗn độn linh căn (2)

Nhưng bọn họ quan sát kỹ lại, lại không phát hiện ra gì cả.
“Lẽ nào là hoa mắt rồi sao?”
Ô Vân Tiên tự mình lẩm bẩm.
Đột nhiên, đám người đồng thời mở to mắt ra.
Chỉ thấy Lý Nguyên nhẹ nhàng nhấc cần câu lên, một ngọn cỏ được nhấc ra từ trong hồ nước.
Cỏ nhỏ cao hai thước, trông rất giống bồ công anh, thân gốc có màu xanh biếc hồng ngọc lục bảo, rễ cây như những sợi tóc rối tung lộn xộn, to gấp mười lần hình dáng của nó.
Thân gốc của bồ công anh chỉ dài bằng lá cây của cây dương liễu, phần đỉnh mọc ra một quả cầu lông vũ màu trắng to tầm đầu của một người trưởng thành.
Quả cầu lông vũ nhìn mềm mại vô cùng, trong suốt óng ánh như là hoa tuyết vậy, gần như thổi một cái là có thể thổi rơi được nó.
Đám người thấy Lý Nguyên lại thực sự có thể câu lên được một ngọn cỏ từ hồ nước, đều đứng ngây ra như phỗng.
Đặc biệt là Tùy Thị Lục Tiên, nghĩ nát cả não không nghĩ ra, tại sao lại có thể câu lên được một ngọn cỏ từ trong hồ nước.
Đặc biệt là vẫn dùng lưỡi câu thẳng!
Thực sự là gặp ma rồi.
Bọn họ trước đó còn dùng thần thức thăm dò hồ nước một chút, nhưng không phát hiện điều gì dị thường.
So với Tùy Thị Lục Tiên, Long Cát công chúa hơi đỡ hơn một chút, dù sao nàng cũng biết hồ nước này là một thế giới hồng mông, trong đó đến cả Hỗn Độn thanh liên đều có, có một ngọn cỏ, dường như không có gì đáng kinh ngạc.
Chỉ có điều, Long Cát công chúa không biết, đây thực sự là một ngọn cỏ, hay là một Hỗn độn linh căn?
Lý Nguyên lấy Hỗn Độn bồ công anh từ móc câu thẳng xuống, đến cả cần câu cũng giao cho Thược Dược.
“Ngươi đi tìm chỗ nào rộng rãi một chút, trồng bụi bồ công anh này xuống một lần nữa đi.”
“Vâng, công tử.”
Thược Dược đang chuẩn bị nhận lấy Hỗn Độn bồ công anh và cần câu, Long Cát công chúa lại đứng lên, chủ động mở miệng giúp đỡ: “Thược Dược tỷ tỷ, để ta giúp tỷ cầm cho.”
Nàng chuẩn bị đợi lát nữa hỏi Thược Dược xem, đây thực sự là bồ công anh hay là cái gì?
Long Cát đang chuẩn bị cầm lấy bồ công anh, Lý Nguyên lại ngăn cản lại, nói: “Cái này ngươi không cầm được đâu, vẫn là để Thược Dược cầm đi.”
Long Cát công chúa trợn mắt: “Ngươi thực sự coi ta là nữ tử yếu đuối tay không nâng được đồ hả? Không phải chỉ là một ngọn cỏ thôi sao? Nhìn ta đây.”
Nói rồi, nàng liền đến cầm Hỗn Độn bồ công anh.
Lý Nguyên thấy Long Cát công chúa nhất định muốn thử, tuy răng hắn biết Long Cát công chúa tốn công vô ích, nhưng vẫn xòe lòng bàn tay, mặc cho Long Cát công chúa thử sức.
Nhưng Long Cát công chúa huy động sức lực của toàn thân, đỏ ửng cả mặt, nhưng căn bản không cầm lên nổi Hỗn Độn bồ công anh trong tay Lý Nguyên, thậm chí, nàng không thể nào làm lay động một chút gì lá của bồ công anh.
Long Cát công chúa ngây người.
Ta lại thực sự không nâng lên được.
Không lẽ nào, ngọn bồ công anh này, và Hỗn Độn thanh liên kia giống nhau, thực ra là Hỗn độn linh căn hay sao?
Nghĩ đến đây, Long Cát công chúa có cảm giác da đầu nứt toác ra.
Tùy Thị Lục Tiên thấy Long Cát công chúa lại đến cả một ngọn cỏ nhỏ không cầm nổi, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Thế này cũng làm lố quá rồi chứ? Đến cả một ngọn cỏ không cầm lên nổi?
Lý Nguyên không phải cầm rất nhẹ nhàng thoải mái sao?
Căn bản là không tốn sức.
Sau khi thử một lúc vẫn không được, Long Cát công chúa không thể không bỏ cuộc.
Kim Quang Tiên thấy vậy, nhãn cầu di chuyển, chợt mở miệng nói: “Lý tiền bối, xin để ta cũng thử một chút.”
Nói rồi, hắn đến trước mặt Lý Nguyên, dùng tay cầm lấy phân của bồ công anh rồi dùng sức nhấc lên.
Nhưng, kết cục của hắn, cũng giống như Long Cát công chúa, đừng nói là nhấc được Hỗn Độn bồ công anh lên, còn không thể khiến bồ công anh lay động một chút.
Kim Quang Tiên hoàn toàn chết lặng.
Phải biết rằng, dù là cả một thế giới Đại Thiên, nếu như hắn huy động toàn bộ sức lực, cũng có thể nhấc lên được.
Không lẽ nào, ngọn cỏ nhỏ này, còn nặng hơn cả một thế giới Đại Thiên?
Kim Quang Tiên căn bản không thể nào tin nổi.
Đám người Ô Vân Tiên, Kim Cơ Tiên thấy Kim Quang Tiên không thể cầm được cây cỏ lên, bỗng chốc bị thu hút lòng hiếu kỳ, cũng đều muốn đến thử một chút.
“Lý tiền bối, xin để ta cũng thử xem sao.”
“Ta cũng muốn thử một chút.”
“Cây cỏ này có nặng đến thế sao?”
“...”
Nhưng Lý Nguyên lại không có hứng thú để đám người này thi nhau thử nữa, hắn không nhịn được nói: “Đây không phải là trò chơi, còn từng người từng người đến thử.”
Hắn lập tức đưa Hỗn Độn bồ công anh và cần câu cho Thược Dược.
Thược Dược cầm lấy Hỗn Độn bồ công anh, giống như là thực sự đang cầm một cây cỏ vậy, không hề biểu hiện ra một chút dáng vẻ mất sức nào.
Kim Quang Tiên và Long Cát công chúa nhất thời nhìn đến ngây người.
Nàng sao có thể nhẹ nhàng đến vậy?
Bọn họ bậy giờ cuối cùng đã chắc chắn, nha hoàn nhìn có vẻ không chút tu vi, đẹp đến phạm tội này, chắc chắn có tu vi, hơn nữa mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Mấy người Ô Vân Tiên thấy mình không được thử, trong lòng khó chịu như là bị mèo cào.
Ngọn bồ công anh kia, rốt cuộc nặng đến thế nào?
Long Cát công chúa thấy Thược Dược cầm Hỗn độn linh căn đi, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng cảm khái.
Càng tiếp xúc lâu, nàng càng cảm thấy Lý Nguyên và Thược Dược thần bí khó lường.
Sau khi cảm khái một lát, Long Cát công chúa nhớ ra mục đích lần này đến tìm Lý Nguyên, nàng không khỏi bình tĩnh trở lại, vẻ mặt trịnh trọng hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử, ngươi lần trước thôi toán thiên cơ cho ta, viên lạc ở lượng kiếp, không biết ta có cách nào trốn được kết cục này không?”
Trải qua một chuỗi sự việc liên tiếp, trong lòng nàng tin tưởng thuật thôi toán của Lý Nguyên có thể so được với Thánh Nhân, bởi thế lời Lý Nguyên lúc trước nói với nàng, nàng cũng đã từ hoài nghi trước đó, biến thành tin tưởng tuyệt đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận