Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1145 - Dương Kiếm Thư, Phương Thốn rạn nứt.

Lư Khán Sơn yếu ớt đáp: “Bọn ta thật sự sợ họ.”
Trên gương mặt của Phương Thốn hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ được, Lư Khán Sơn vậy mà lại dễ dàng thừa nhận sự thật hắn sợ mấy người trong khách điếm như vậy.
Hơn nữa nhìn thần sắc của Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương, các nàng cũng không phản bác, điều này càng trở nên kì lạ hơn.
Người xuyên không đều có nhiệm vụ của mình là phá hủy thế giới, sao có thể sợ chứ?
Cho dù có đối mặt với cường giả thế giới luân hồi, lúc đó người xuyên không có thể không phải là đối thủ, nhưng sâu trong nội tâm, cũng chỉ đem cường giả trở thành con mồi để săn mà thôi, càng đừng nói sẽ sợ.
Càng đừng nói, đây chỉ là một vài chưởng quỹ, tiểu nhị bình thường không thể bình thường hơn của khách điếm.
Có gì mà phải sợ chứ?
Phương Thốn nghĩ không ra, Dương Kiếm Thư cũng không thể nghĩ ra.
Mộc Thạch Nhân cười lạnh liếc mắt nhìn Dương Kiếm Thư, hừ lạnh nói: “Hừ, nếu như không phải sợ ngươi liên lụy, thì bọn ta cũng lười mà đi quản sự sống chết của ngươi.”
Dương Kiếm Thư cay mày đáp: “Bọn họ không phải chỉ là một đám người bình thương sao, có gì mà phải sợ chứ?”
“Người bình thường?”
Cung Vị Ương cảm thán nói: “Nếu như bọn họ cũng được tính là người bình thường, vậy thì toàn bộ Hồng Hoang sẽ không chẳng có ai bình thường cả.”
Lư Khán Sơn khẽ đáp: “Bọn ta cũng đã từng giống các ngươi cho rằng bọn họ là người bình thường, sau này bọn ta mới hiểu được bản thân vô tri như thế nào.”
Dương Kiếm Thư không tán thành nói: “Các ngươi không phải giả vờ thần bí như vậy, nói khoa trương như vậy. Dương Kiếm Thư ta đã trải qua trăm vòng thế giới luân hồi, nhưng chưa bị dọa sợ.”
Khóe miệng Lư Khán Sơn khó phát hiện mà run rẩy.
“Vẫn là ngươi nói đúng, bọn họ thật sự là Thánh Nhân!”
Ban đầu hắn không chuẩn bị nói cho Dương Kiếm Thư và Phương Thốn biết được bí mật này. Tuy nhiên khi nhìn thấy hành động tìm đường chết của Dương Kiếm Thư mới quyết định nói ra bí mật này cho bọn hắn biết.
Tránh để hai người này tiếp tục tìm đường chết.
Liên lụy bọn hắn không nói, suy cho cùng hai người này đang nắm giữ 30 Vạn điểm Chủ Thần Tệ trong tay.
Nếu như bọn họ chết rồi, liệu món nợ này không phải được xóa bỏ rồi sao?
Haizz, bây giờ nghĩ nghĩ, chỉ cần 30 Vạn điểm Chủ Thần Tệ, hơi lỗ rồi!
Vãi chưởng!
Nghe thấy Lư Khán Sơn trả lời khẳng định, hai người Dương Kiếm Thư và Phương Thốn họ nhất thời bị định trụ.
Giống như bị điểm huyệt, không nhúc nhích.
Biểu cảm nói không ra lời, nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin.
Những tiểu nhị, chưởng quỹ của khách điếm là Thánh Nhân?
Còn điều gì hoang đường hơn chuyện này không?
Thánh Nhân sao lại buồn chán như vậy đến làm hầu bàn?
Hai người căn bản không thể nào chấp nhận lời giải thích của Lư Khán Sơn.
“Điều này là không thể nào.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Dương Kiếm Thư trực tiếp phủ định nói: “Hoặc là các người nhầm, hoặc là các ngươi đang lừa ta.”
Phương Thốn gật đầu nói theo: “Sao các người biết là Thánh Nhân? Thánh Nhân là sự tồn tại mạnh nhất ở Hồng Hoang, sao bọn họ có thể làm tiểu nhị ở trong một khách điếm được? Thế giới này cũng không phổ biến cosplay.”
Nếu đã nói ra bí mật này, Lư Khán Sơn cũng không định che dấu nữa, hắn bình tĩnh nói: “Ta việc gì phải lừa các ngươi, các ngươi cũng chẳng có gì để mà lừa.”
Cung Vị Ương thản nhiên nói: “Nếu như không phải các ngươi nợ bọn ta 30 Vạn điểm Chủ Thần Tệ, thì bọn ta cũng lười mà nói cho các ngươi biết bí mật này.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lư Khán Sơn và Cung Vị Ương, hoàn toàn không giống như đang trêu đùa, Dương Kiếm Thư và Phương Thốn không khỏi có chút do dự.
Chẳng lẽ, điều bọn hắn nói là sự thật?
Nhưng, đó chính là Thánh Nhân sao?
Thánh Nhân cao cao tại thượng, vạn kiếp bất diệt, không gì là không thể.
Làm thế nào cũng không thể có bất cứ sự liên quan nào với hầu bàn khách điếm!
Mặc dù Hồng Hoang này trở nên lớn hơn, nhưng sự thay đổi như này cũng lớn quá rồi.
Nhưng đám người Lư Khán Sơn, thật sự không cần thiết phải nói dối!
Các loại ý niệm chuyển động trong lòng trong lòng hai người Dương Kiếm Thư và Phương Thốn, chỉ cảm thấy rối tung lên và hoàn toàn không thể bình tâm lại được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Thốn hỏi Lư Khán Sơn: “Sao các ngươi lại cho rằng, bọn họ là Thánh Nhân? Có phải các ngươi nhầm lẫn không?
“Không sai”
Phương Thốn nghe vậy, liền vội vàng gật đầu nói: “Nhất định là các ngươi nhầm rồi.”
Mộc Thạch Nhân bình tĩnh hỏi hai người: “Các ngươi trước kia không hỏi, hai người cùng bọn ta đã đến nơi nào sao?”
Dương Kiếm Thư: “Không phải trước kia các ngươi có hỏi hai người kết bạn với bọn ta đi đâu rồi sao?”
Mộc Thạch Nhân: “Thật ra thì không phải bọn họ rời đi một minhg mà là có ý nghĩ bất kính với Thánh Nhân, được thánh nhân thưởng cho "bữa ăn bất tử".”
Bất kính, còn được thưởng cho bữa ăn bất tử, vậy cũng sướng quá còn gì?”
Vẻ mặt Dương Kiếm Thư ngưỡng mộ.
Phương Thốn cũng lộ ra vẻ mặt động tâm.
Bất tử, đây chính là ước mơ của vô số người.
Hắn cũng muốn bất tử!
Mộc Thạch Nhân mặt không chút thay đổi nói: “Thật sự rất sướng, hiện tại bọn hắn đang có một người bị Thánh Nhân đày xuống 18 tầng địa ngục, suốt đời suốt kiếp phải chịu các loại cực hình. Một người bị xử bằng cung hình, sau đó được chữa khỏi, tiếp sau đó hành hình, cứ lặp đi lặp lại như vậy, không có kết thúc
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn nghe vậy, cả người nhất thời không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Bất tử như vậy, vẫn là mãi mãi cũng không muốn.
Nghĩ mà cảm thấy tê hết cả da đầu.
Mộc Thạch Nhân nhìn Dương Kiếm Thư, đùa giỡn đáp: “Vừa nãy, ngươi thiếu chút nữa cũng nhận được bữa ăn bất tử.”
Sắc mặt Dương Kiếm Thư trở nên tái nhợt.
Trong lòng sợ hãi không thôi.
Lúc này hắn mới hiểu được, rốt cuộc lúc nãy bản thân đi tìm đường chết như nào, nguy hiểm biết bao.
Cung Vị Ương tiếp lời đáp: “Nếu như ngươi cảm thấy bọn ta làm không đúng, bây giờ ngươi có thể quay lại đó.”
Dương Kiếm Thư nào có dám trở về đó nữa?
Kể cả có kiệu tám người khiêng hắn, hắn cũng không quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận