Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2309 - Kính lọc tan biến

Nhưng, nàng cũng càng ngày càng cảm thấy tò mò với Lý Nguyên mà Dương Thiền nói.
Rốt cuộc là người nào, lại khiến cho Dương Thiền nói khoác như thế?
Dương Thiền và Nhạc Linh San dọc đường vừa đi vừa nói chuyện, mà Cát Tường thì yên lặng đứng một bên, tân tân hữu vị ăn các loại đồ ăn vặt.
Từ đầu đến cuối, nàng không hề tỏ ra tò mò về chuyện của hai người.
Sau khi bay khoảng nửa ngày, hai người Dương Thiền và Nhạc Linh San, cuối cùng đã tới Trường An.
Nhạc Linh San bất ngờ nói: “Vị bằng hữu này của ngươi ở Trường An!”
Dương Thiền gật đầu nói: “Hắn mở một khách điếm nhỏ ở Trường An để giết thời gian.”
Hóa ra Lý Nguyên là một ông chủ khách điếm!
Nhạc Linh San càng không tin lời của Dương Thiền.
Dù sao, một ông chủ khách điếm, làm sao có thể lợi hại hơn so với Thánh Nhân?
Rất nhanh, Dương Thiền liền dẫn Nhạc Linh San vàg Cát Tường, đi tới khách điếm Hữu Gian.
Đi vào khách điếm, Nhạc Linh San âm thầm đánh giá hoàn cảnh bên trong khách sạn.
Tuy là thanh tịnh sạch sẽ, nhưng trang hoàng bày biện đều rất bình thường, không có gì đặc biệt.
“Lý Nguyên, ta tới thăm ngươi.”
Sau khi Dương Thiền đi vào khách điếm, liền lớn tiếng hét lên.
Có vẻ quen thuộc.
Nhạc Linh San thấy và lắc đầu.
Nếu như, Lý Nguyên kia, thực sự mạnh mẽ giống như Dương Thiền nói, làm sao Dương Thiền có thể biểu hiện tùy tiện như vậy?
Dương Thiền nhìn đại sảnh một vòng, không phát hiện thân ảnh của Lý Nguyên.
Nàng lại đi tới hậu viện, vẫn không có người.
Dương Thiền có chút thất vọng: “Xem ra, Lý Nguyên không có ở khách điếm.”
Nhạc Linh San cũng có chút thất vọng, chạy tới từ nơi rất xa, lại không nhìn thấy người.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Nhạc Linh San hỏi Dương Thiền.
Dương Thiền: “Không sao, Lý Nguyên có thể đã đi ra ngoài uống trà, đợi đến buổi trưa hắn sẽ trở lại.”
Nhạc Linh San hiếu kỳ nói: “Làm sao ngươi có thể xác định buổi trưa hắn sẽ trở về?”
Dương Thiền: “Bởi vì hắn sẽ trở về nấu bữa trưa.”
Ách!
Trên trán Nhạc Linh San không khỏi chảy ra ba giọt mồ hôi lạnh.
“Vị bằng hữu đại năng của ngươi, hắn còn muốn tự nấu cơm ăn ư!”
Dương Thiền: “Đây là thói quen của hắn, một ngày ba bữa đều ăn gì đó.”
Nghĩ đến món ăn ngon Lý Nguyên làm, Dương Thiền liền không tự chủ được nuốt ngụm nước miếng.
Nhạc Linh San chú ý tới hành động nuốt nước miếng của Dương Thiền, không nói nên lời: “Ngươi đây là ý gì? Sao cứ có cảm giác ngươi đang thèm?”
Dương Thiền có chút ngượng ngùng giải thích: “Lý Nguyên làm đồ ăn rất ngon, có một khoảng thời gian ta không được ăn, tưởng tượng hắn làm các món ăn ngon, liền không nhịn được chảy nước miếng.”
Nhạc Linh San lắc đầu trong lòng, nàng không ngờ, Tam Thánh Mẫu chẳng những thích khoác lác, lại còn là kẻ ham ăn.
Ai, hình tượng kính lọc của Tam Thánh Mẫu tan vỡ rồi!
“Lý Nguyên không tới, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nhạc Linh San hỏi Dương Thiền. Trong lòng Dương Thiền hơi động, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười xấu xa.
Nàng nói với Nhạc Linh San: “Thừa dịp Lý Nguyên không tới, chúng ta thừa dịp ăn vụng đồ ăn vặt của hắn.”
Ách!
Nghe ý tưởng của Dương Thiền, Nhạc Linh San không biết nên oán thán như thế nào.
Nàng nói: “Muốn ăn thì ngươi ăn đi, ta không có hứng thú với đồ ăn vặt.”
“Ngươi sẽ hối hận.”
Nói xong, Dương Thiền liền tới bên quầy bar, bắt đầu lục tung lên.
“Ha ha, tìm được một túi xúc xích, còn có hoa quả khô, hạt dưa ngũ vị hương, kẹo đậu phộng, không ngờ trong khoảng thời gian này Lý Nguyên cất giữ không ít đồ ăn vặt.”
Rất nhanh Dương Thiền liền tìm được một đống lớn đồ ăn vặt ở sau quầy bar.
Nàng đồ ăn vặt nhìn rực rỡ muôn màu, giống như là một con chuột nhỏ khoét kho thóc, hưng phấn nhìn đống lương thực như núi, có cảm giác thành công.
Nhạc Linh San nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của Dương Thiền, trong lòng nhất thời không còn gì để nói.
Ai, làm sao cũng không nghĩ đến, Tam Thánh Mẫu nổi danh Hồng Hoang, lại là một kẻ ham ăn.
Dương Thiền không đếm xỉa tới ý nghĩ của Nhạc Linh San.
Nàng nhanh chóng bóc xúc xích, cắn một miếng lớn, sau đó có vẻ mặt say sưa.
“Ưm, vẫn là mùi vị này, vẫn là ngon như vậy. Ngoạm một miếng thịt lớn, thật là thỏa mãn!”
Khóe miệng Nhạc Linh San giật giật, không đành lòng nhìn thẳng.
Tuy lúc túi giấy dầu của xúc xích bị lột ra, xúc xích tỏa ra mùi hương, quả thực mùi thịt xông vào mũi, nhưng mà không khoa trương như vậy chứ.
Thậm chí ngay cả hình tượng nữ thần cũng không biết xấu hổ.
Ta không bao giờ làm ra loại chuyện tự hủy hình tượng này.
Trong lòng Nhạc Linh San âm thầm nghĩ tới.
“A a a!”
Đúng lúc này, Dương Thiền đột nhiên cảm nhận được có người dùng lực kéo váy của nàng.
Nàng cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy Cát Tường đang nhìn xúc xích trong tay nàng, gương mặt thèm nhỏ dãi.
Dương Thiền thấy thế, nhất thời hỏi Cát Tường: “Ngươi cũng muốn ăn à!”
Cát Tường lập tức liều mạng gật đầu, giống như rất sợ Dương Thiền không nhìn thấy.
Dương Thiền bóc cho Cát Tường một cây xúc xích, đặt ở trong tay Cát Tường: “Ngươi muốn ăn, ta cũng cho ngươi một cái.”
Cát Tường cầm xúc xích, không kịp chờ đợi cắn một cái, sau đó, đôi mắt to của nàng tỏa sáng phấn khích.
Nhạc Linh San thấy một cảnh này, chợt hiểu tại sao Cát Tường thích Dương Thiền như vậy.
Bởi vì hai người đều ham ăn.
Dương Thiền vừa ăn xúc xích, vừa cầm một cây xúc xích khác, nói với Nhạc Linh San: “Cũng cho ngươi một cái, cam đoan ngươi ăn cả đời khó quên, dư vị vô tận.”
Nhạc Linh San lắc đầu từ chối khéo nói: “Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không thích ăn thịt.”
Dương Thiền kinh ngạc nói: “Ngươi vậy mà không thích ăn thịt? Vậy chẳng phải là ngươi bỏ lỡ rất nhiều món ăn ngon?”
Dương Thiền cảm thấy tiếc nuối sâu sắc cho Nhạc Linh San.
Nhạc Linh San lại không cho là đúng nói: “Từ sau Tích Cốc, ta không có ham muốn gì với ăn uống.”
Chủ yếu là, những thứ thức ăn phàm tục này có quá nhiều tạp chất, sau khi ăn chẳng những không có ích lợi gì, ngược lại còn phải tốn thời gian luyện hóa những thứ tạp chất này, thật sự là mất nhiều hơn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận