Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 227 - Lý công tử quá hào khí!

“Đúng vậy, chúng ta đã bay rất xa rồi, bay đi bay về kéo dài thời gian lắm.” Ngọc Hà cũng nói.
Ngọc Cầm cũng biết các tỷ tỷ nói có lý, dù trong lòng nàng vẫn không thể buông nhạc khí mới đó xuống, nhưng cũng chỉ đành từ bỏ suy nghĩ quay lại tìm Lý Nguyên.
Haizz, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại Lý công tử! Ngọc Cầm buồn rầu.
“A!”
Trương Ngọc Mị nhìn Thất muội bỗng phát hiện điều gì đó, kinh ngạc kêu lên: “Sao Thất muội còn chưa thay Tảo Hà Vũ Y, còn nữa Cửu Thiên Canh Phong sao lại không gây tổn thương cho ngươi?”
Những người khác được tỷ tỷ nhắc nhở, cũng phát hiện Thất muội lại quên thay Tảo Hà Vũ Y.
“Chuyện này là sao chứ? Tại sao Thất muội chưa thay Tảo Hà Vũ Y mà có thể chống lại được Cửu Thiên Canh Phong.”
“Lẽ nào bộ y phục này cũng là một pháp bảo?”
“Nhưng nếu là pháp bảo, sao nó lại không tỏa ra linh quang và đạo vận?”
Mọi người lập tức kiểm tra y phục của Trương Ngọc Yên.
Càng xem càng thấy không thể tin được.
“Bộ y phục này nhìn vào chẳng có linh quang, nhưng Cửu Thiên Canh Phong lại chẳng ảnh hưởng gì đến nó.”
“Nó thật sự là một pháp bảo, còn phi thường hơn Tảo Hà Vũ Y của chúng ta.”
“Thất muội, ngươi biết bộ y phục này là sao hay không?”
Trương Ngọc Yên nói: “Bộ y phục này quả thực là một pháp bảo, còn cụ thể nó là pháp bảo cấp bậc thế nào thì ta không biết. Dù sao thì ta dùng hết mọi cách không thể làm hư nó được.”
“Dùng mọi cách không thể làm hỏng, ít nhất cũng là pháp bảo cực phẩm.” Ngọc Mị kinh ngạc nói.
Binh khí hồng hoang chia làm bốn mươi bốn loại, lần lượt là pháp khí, pháp bảo, Hậu thiên linh bảo, Tiên thiên linh bảo, mỗi loại phân thành bốn cấp bậc là thượng, trung, hạ, cực phẩm.
Trong đó Hậu thiên linh bảo ít nhất phải có tu vi Đại La Kim Tiên trở lên mới có thể miễn cưỡng luyện thành, vô cùng quý giá và hiếm thấy.
Do đó tu sĩ bình thường có thể có được một pháp bảo cực phẩm đã vô cùng quý giá.
Tảo Hà Vũ Y mà Thất tiên nữ mặc trên người cũng là một pháp bảo trung phẩm.
Mọi người nghe đại tỷ đoán y phục trên người Thất muội là pháp bảo cực phẩm, toàn bộ đều kinh ngạc.
“Pháp bảo cực phẩm, quý như vậy sao.”
“Thất muội ngươi lấy bộ y phục này từ đâu thế.”
Trương Ngọc Yên nói: “Đây là bộ y phục Lý công tử đưa cho ta đêm bọn ta đến suối Trạc Cấu.”
Nghĩ đến đêm hôm đó, Trương Ngọc Yên không khỏi hơi ngượng ngùng.
Mọi người nghe vậy càng thêm kinh ngạc.
“Lý công tử lại chịu tặng ngươi một pháp bảo cực phẩm.”
“Cái này quá khí phách đi.”
“Không nhìn ra Lý công tử giống với người có pháp bảo cực phẩm.”
Trương Ngọc Yên giải thích: “Lý công tử không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, hắn thật sự rất phi thường, có thể kết giao ngang hàng với Thánh Nhân.”
“Xùy.”
Lục tiên nữ nghe vậy liền cười nhạo.
Mọi người cười ngả nghiêng, vui không kể xiết.
“Ha ha ha, Thất muội đừng đùa nữa, Lý công tử sao có thể kết giao ngang hàng với Thánh Nhân chứ.”
“Ha ha, khoác lác quá trời rồi.”
“Cho dù phụ vương cũng thấp hơn Thánh Nhân nửa phần, không thể kết giao ngang hàng với Thánh Nhân, lẽ nào Lý công tử còn lợi hại hơn phụ vương sao.”
“Thánh Nhân đều cao cao tại thượng, là một tồn tại đáng ngưỡng mộ, sao có thể quen biết với một Địa Tiên kỳ, càng đừng nói đến là kết giao ngang hàng.”
“Căn bản không thể nào.”
Trương Ngọc Yên không cười, nàng nghiêm túc nói: “Ta nói đều là thật, ta còn tận mắt thấy Lý công tử ung dung nói chuyện với Thông Thiên Thánh Nhân, thậm chí Thông Thiên Thánh Nhân còn khiêm tốn thỉnh giáo Lý công tử.”
Lục tiên nữ thấy biểu cảm nghiêm túc của Thất muội, chẳng có chút đùa giỡn nào liền trở nên sửng sốt.
Từng người từng người nhìn nhau, nụ cười dừng lại trên mặt.
“Thật hay giả?”
“Lý công tử lợi hại thế sao?”
“Thất muội đừng đùa nữa, chuyện cười thế này không vui đây.”
“Đúng vậy, danh hiệu của Thông Thiên Thánh Nhân không thể tùy tiện nói ra được.”
“Thất muội không phải nhớ Lý công tử đến điên rồi chứ, nếu không sao lại nói nhảm thế.”
Trương Ngọc Yên nghe các tỷ tỷ bảo nàng bị điên, trên trán xuất hiện ba vạch đen.
Thật sự là tỷ tỷ ruột của ta!
Lại bằng lòng tin ta bị điên chứ không tin lời ta nói.
Nàng tức giận nói: “Ta không lừa các ngươi, ta càng không bị điên, Lý công tử quả thực thâm sâu khó lường.”
Nàng thấy Nhị tỷ vẫn còn cầm quả nho kia trong tay, nói: “Nếu như các ngươi không tin, Nhị tỷ có thể ăn quả nho trong tay ngươi rồi ngươi sẽ biết ta có điên hay không.”
“Liên quan gì đến quả nho này. Cái này cũng chẳng liên quan.” Trương Ngọc Hoàn không hiểu tại sao Thất muội lại nhắc đến nho.
“Đúng vậy, một quả nho thì chứng minh được gì chứ?”
Trương Ngọc Yên: “Thật ra quả nho này chính là Tiên thiên linh quả, có thể gia tăng thần thức của tu sĩ lên đến ngàn lần, cho nên lúc trước ta mới nhắc các ngươi đừng hái bừa.”
“Phụt, khụ khụ khụ.”
Lục tiên nữ lập tức sặc nước bọt của chính mình.
Sặc đến mức mặt đỏ lên.
Sau khi lấy hơi lại mọi người cùng réo lên.
“Tiên thiên linh quả?”
“Gia tăng thần thức ngàn lần?”
“Không thể nào.”
“Cũng chẳng thấy nó có linh khí gì nhỉ?”
Trương Ngọc Hoàn nhìn quả nho trong tay, tuy trong suốt óng ánh, lung linh động lòng người nhưng không hề tỏa ra linh khí, cho dù tiên quả của tiên cung không sánh bằng, đừng nói so với Tiên thiên linh quả.
“Tứ muội, ngươi quản lý tiên quả của Thiên Đình, ngươi xem nó có giống với Tiên thiên linh quả không?” Trương Ngọc Hoàn nói với Ngọc Uyển.
Trương Ngọc Uyển lập tức lắc đầu: “Tiên thiên linh quả có đạo văn hiện rõ, quả nho này không có.”
Trương Ngọc Yên thấy ánh mắt nghi ngờ của các tỷ tỷ, sắp phát điên luôn.
Nàng không giải thích nữa, đi thẳng đến bên cạnh Trương Ngọc Hoàn giật lấy quả nho trong tay của Nhị tỷ nhét thẳng vào trong miệng của Nhị tỷ.
Các tỷ tỷ xung quanh nhìn thấy vậy đều lộ ra nét mặt lo lắng sâu sắc.
“Xong rồi, xem ra thần trí của Thất muội thật sự có vấn đề.”
“Thế này làm sao mới được đây?”
“Đang yên đang lành, sao Thất muội lại phát điên thế!”
Trương Ngọc Yên: “....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận