Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1153 - Sao ngươi vẫn còn sống?

Mộc Thạch Nhân líu lưỡi nói: “Đây lại là vị Đại Năng nào nữa?”
“Đại lão hồng hoang sao lại nhiều như thế?” Cung Vị Ương cảm khái.
Diệp Lăng Không vừa đánh giá khách điếm vừa đi qua huyền quang.
Hắn vừa đi đến đại sảnh thì kinh ngạc trợn to mắt giống như đã nhìn thấy chuyện khó tin nào đó.
“Sao, sao ngươi vẫn còn sống?” Hắn chỉ vào Đát Kỷ có chút không dám tin.
Diệp Lăng Không tuyệt đối không ngờ rằng mình lại có thể gặp lại Đát Kỷ ở đây.
Nữ nhân miệng lưỡi trơn tru, cả gan sỉ nhục hắn kia!
Trước đây hắn đã để lại một luồng khí cơ trên người Đát Kỷ.
Nhưng đến bây giờ, luồng khí cơ đó bỗng nhiên đã biến mất.
Hắn cho rằng Đát Kỷ chắc chắn đã vi phạm cấm kỵ ẩn giấu trong Hồng Mông Hồ cho nên đã bị Hồng Mông Hồ thôn phệ.
Cho nên hắn thầm tiếc nuối một chút.
Hắn vừa tiếc nuối cho một tiểu mỹ nhân như Đát Kỷ, vừa tiếc nuối cho hai món Hỗn độn chí bảo trên người Đát Kỷ.
Nhưng hắn không ngờ rằng Đát Kỷ lại chưa chết, còn ăn uống vui vẻ ở chỗ này.
Tốn nửa ngày trời hóa ra hắn tiếc nuối vô ích.
Nhưng mà sao nàng không bị Hồng Mông Hồ thôn phệ?
Lẽ nào nàng nỡ ném Hồng Mông Hồ đi hay sao?
Đát Kỷ nhìn thấy Diệp Lăng Không lại chẳng tỏ ra quá bất ngờ.
Dù sao khi nãy ca ca đã nói sẽ lập tức gặp được Diệp Lăng Không.
“Con người cặn bã như ngươi, nhìn thấy ngươi ngay cả khẩu vị của ta cũng bị ảnh hưởng.” Đát Kỷ không chút khách khí khinh thường Diệp Lăng Không.
Nhưng mà mặc dù nàng nói khẩu vị bị ảnh hưởng nhưng Lý Nguyên thấy tốc độ gắp thức ăn của muội muội chẳng hề có thay đổi gì mà?
Vẫn gắp nhanh như quỷ chết đói đầu thai.
Mấy người Phương Thốn, Lư Khán Sơn đi đằng sau đương nhiên cũng nghe thấy Đát Kỷ chế nhạo Diệp Lăng Không, ánh mắt của Phương Thốn nhìn Đát Kỷ lập tức đầy đồng tình.
Vừa nãy giọng điệu nói chuyện của Dương Kiếm Thư chỉ hơi tệ một chút mà đã bị Diệp Lăng Không biến thành bộ xương trắng.
Mà Đát Kỷ coi như đã châm chọc khiêu khích Diệp Lăng Không ở ngay trước mặt hắn.
Có lẽ hậu quả càng nghiêm trọng hơn nhỉ?
Diệp Lăng Không nghe thấy Đát Kỷ chế nhạo, gương mặt không khỏi đỏ bừng.
Đây đã là lần thứ hai Đát Kỷ mạo phạm hắn rồi, quả thật không thể nào chịu đựng được nữa.
“Lần trước để ngươi chạy thoát, lần này ngươi không còn may mắn như thế nữa đâu!” Diệp Lăng Không lạnh lùng nói với Đát Kỷ.
“Vậy sao? Ta không tin.” Đát Kỷ không cho là vậy.
Ở trước mặt ca ca, nàng mới không thèm sợ tên cặn bã này.
“Đát Kỷ, đây chính là tên cặn bã đã dâng tế thanh mai trúc mã và thân mẫu của mình mà ngươi đã nói sao?” Nữ Oa biết rõ mà còn cố hỏi Đát Kỷ.
Đát Kỷ vội vàng gật đầu nói: “Chính là hắn.”
Nữ Oa nghe vậy liền đôi tay ngọc ngà khẽ phẩy trước mũi của mình: “Quả nhiên, từ xa đã ngửi thấy một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.”
Da mặt Diệp Lăng Không run rẩy dữ dội, nét mặt trông vô cùng tức giận.
Cảnh tượng này không khỏi khiến hắn nhớ lại tình cảnh bị tộc nhân châm chọc chế nhạo lúc trước.
Lúc đó những tộc nhân kia cũng phối hợp với nhau như thế này, vô tình chế giễu hắn, cười nhạo hắn trở thành phế vật!
Hậu Thổ cũng góp vui: “Cặn bã thế này không biết còn mặt mũi nào mà sống trên thế gian này? Cũng không sợ người khác khinh bỉ sao?”
Đát Kỷ gắp một miếng sườn xào chua ngọt, cắn một cái rồi thản nhiên ung dung nói: “Cặn bã mà, chắc chắn da mặt dày như bức tường, hắn chẳng thèm để tâm đến người khác khinh bỉ nữa đấy!”
“Ha ha ha, cũng phải.”
Nữ Oa bụm miệng khẽ cười: “Người thế này từ lâu đã chẳng còn tôn nghiêm.”
Đát Kỷ, Hậu Thổ, Tiểu Tê Tử cũng bật cười.
Lúc này sắc mặt của Diệp Lăng Không đã tức đến mức lúc xanh lúc đỏ.
Khó coi đến mức không thể diễn tả.
Người không biết còn tưởng rằng hắn từng học thay đổi sắc mặt đấy.
Hắn tức đến nổi sắp nghiến nát răng của mình luôn rồi.
Hành vi của ba người Nữ Oa, Hậu Thổ, Đát Kỷ quả thật đang xát muối lên vết thương của Diệp Lăng Không hết lần này đến lần khác.
Hoàn toàn đụng đến cái vẩy ngược của hắn.
Hắn thầm thề lát nữa hắn nhất định bắt những người này nuốt lại từng từ từng chữ mà bọn họ đã nói ra.
Nói hắn không có tôn nghiêm, hắn sẽ cho những người này biết thế nào mới là không có tôn nghiêm thật sự.
Còn không bằng chó!
Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương không biết Đát Kỷ, nhưng mà bọn họ nghe thấy Nữ Oa nương nương và Hậu Thổ nương nương vô cùng chế nhạo Diệp Lăng Không, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Tên cặn bã đã dâng tế thanh mai trúc mã và thân mẫu của mình?
Người này đã dâng tế thanh mai trúc mã và thân mẫu của hắn?
Quả thực là cặn bã.
Nhưng mà nếu người này đã khiến Nữ Oa nương nương và Hậu Thổ nương nương cảm thấy chán ghét, vậy e rằng cũng không sống được bao lâu.
Suy cho cùng khiến Thánh Nhân chán ghét chẳng khác biệt gì mấy so với bị phán tử hình.
Diệp Lăng Không để mình bình tĩnh lại, hắn lạnh lùng liếc Nữ Oa, Hậu Thổ, Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh một cái, thản nhiên nói: “Hóa ra mấy người Thánh Nhân các ngươi thật sự đều ở nơi này. Tốt lắm, ta đỡ phải đi tìm từng người từng người một.”
Khí tức của mấy Thánh Nhân này đương nhiên không giấu được Diệp Lăng Không.
Còn về Lý Nguyên, hắn vốn chẳng đặt vào mắt.
Người này lại biết bọn họ là Thánh Nhân?
Trong đôi mắt của các luân hồi giả Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương lóe lên tia kinh ngạc.
Rõ ràng vô cùng bất ngờ và khó hiểu.
Nếu đã biết mấy người trong ở khách điếm đều là Thánh Nhân mà hắn còn dám nói chuyện với Thánh Nhân bằng giọng điệu đó?
Rốt cuộc người này bị điên hay thực ra hắn là một Đại Năng tuyệt thế nào đó có thực lực có thể so với Thánh Nhân?
Luân hồi giả phát hiện sự việc bỗng dưng trở nên thú vị.
Thông Thiên giáo chủ nhìn Diệp Lăng Không bình tĩnh nói: “Ngươi muốn thu phục bọn ta, thống trị hồng hoang, vĩnh viễn cũng không có khả năng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận