Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 466 - Thì ra Lý Nguyên hung bạo như vậy!

Thược Dược không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục lật xiên nướng, vốn không muốn quan tâm đến suy nghĩ của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn không để ý.
Hắn thấy Khương Tử Nha còn ngây ngốc, không khỏi đá đệ tử một cước.
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau cút, đừng ở nơi này vướng mắt Lý đạo hữu và Thược Dược tiền bối nữa.”
Trong lòng Khương Tử Nha khiếp sợ, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Hắn bất chấp đau đớn, lập tức hành lễ với Lý Nguyên: “Lì xèn búi, cao xừ. (Lý tiền bối, cáo từ).”
Nói xong, hắn lập tức rời khỏi viện với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Đợi sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn biến mất thì Ngao Thuận vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong chấn động.
Hắn cảm thấy hôm nay bản thân được xem là hoàn toàn mở mang tầm mắt rồi.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì đánh chết hắn không thể tin trên thế gian này, ngoại trừ Đạo tổ thì còn có ai có thể khinh thường Nguyên Thủy Thiên Tôn như thế.
Ngao Thuận chỉ cảm thấy quá điên đảo rồi.
Cũng càng tò mò về Lý Nguyên.
Rốt cuộc phải có được thực lực gì mới có thể hời hợt như thế? Khiến Thánh Nhân khúm núm quỳ gối như thế? Còn nữ bộc tuyệt sắc đó nữa, Ngao Thuận luôn cho rằng đối phương không có tu vi, hắn nghĩ mãi không ra tại sao Nguyên Thủy Thiên Tôn lại xưng hô nàng là tiền bối.
Không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng!

Trong tầng mây trên đường trở về núi Côn Luân.
Khương Tử Nha cẩn thận nhìn sư phụ, mấy lần muốn nói lại thôi.
“Muốn nói cái gì thì nói đi!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn hờ hững nói.
Vẻ mặt Khương Tử Nha đau khổ nói: “Lúc trước đệ tử có khoe khoang khoác lác mấy câu ở trước mặt Cơ Xương, nói có thể trồng ra hai ngàn cân khoai tây, cũng lấy đầu người bảo đảm, nhưng hiện giờ... đệ tử không biết sau khi trở về nên đối mặt với Cơ Xương như thế nào, sau này sẽ phục chúng như thế nào? Lo lắng chậm trễ đại nghiệp Phong Thần.
Cho nên muốn xin sư phụ chỉ điểm đôi chút.”
Mặc dù Nguyên Thủy Thiên Tôn hơi bất mãn Khương Tử Nha, nhưng dù sao đây cũng là quân cờ quan trọng của mình, Phong Thần quan trọng, bởi vậy hắn không thể mặc kệ.
Hắn móc ra một tấm phù lục từ trong lòng đưa cho Khương Tử Nha: “Nếu ngươi đã lấy đầu người đảm bảo thì ngươi hãy cầm lấy tấm Đoạn Đầu Tái Sinh phù này dán lên sau khi bị chém đầu, có thể khiến cho đầu ngươi trở lại như cũ.
Dựa vào cách này, không những tuân thủ ngươi, mà còn có thể chấn nhiếp người của Tây Kỳ một phen, cho phép ngươi lần nữa dựng lại uy tín.”
Khương Tử Nha mừng rỡ quá đỗi: “Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ.”
Xem ra, sư phụ vốn không bỏ rơi mình.
Sau khi Khương Tử Nha cáo biệt sư phụ thì bay về phía Tây Kỳ.
Khi sắp tiếp cận Tây Kỳ thì một người có cốt cách tiên nhân cưỡi mây đột nhiên đi tới trước mặt Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha vừa nhìn, thì ra là Nam Cực Tiên Ông.
Khương Tử Nha vội vàng hành lễ: “Bái kiến Nam Cực sư huynh.”
Nam Cực Tiên Ông vui mừng gật đầu với Khương Tử Nha: “Xem ra sư đệ đã được Lý tiền bối tha thứ, ta cũng yên tâm rồi.”
Khương Tử Nha tò mò hỏi Nam Cực Tiên Ông: “Sư huynh, không biết Lý tiền bối rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao sư phụ lại kính trọng hắn như vậy?”
Nam Cực Tiên Ông nói: “Lần này ta tới tìm ngươi chính là vì giải thích việc này cho ngươi, tránh để ngươi đắc tội cao nhân lại còn hồ đồ.”
“Xin sư huynh chỉ điểm.”
Khương Tử Nha tò mò nhìn sư huynh.
Nam Cực Tiên Ông nhìn hai mắt của Khương Tử Nha, giọng điệu âm u nói: “Thật ra, chỉ cần ta nhắc nhở một câu, sư đệ sẽ biết lai lịch của Lý tiền bối.
Sau khi ngươi xuống núi, hẳn là có nghe các sư huynh nói chuyện hai năm trước núi Côn Luân gặp nạn đúng không?”
Biểu cảm của Khương Tử Nha đầu tiên là ngây ra, ngay sau đó tròng mắt hắn đều lồi ra ngoài.
Chỉ thấy hắn khiếp sợ nói: “Ngươi, ngươi nói, Lý, Lý tiền bối chính là… người lúc trước…”
Bởi vì quá khiếp sợ nên hắn đã thất thanh.
Nam Cực Tiên Ông bình tĩnh gật đầu: “Chính là… hắn.”
Đầu óc của Khương Tử Nha đột nhiên trở nên trống rỗng, giống như là kẹt máy.
Hắn không ngờ Lý Nguyên lại là công tử ta thần bí lúc trước vả miệng sư phụ! Khó trách! Khó trách sư phụ lại tôn trọng lão già trông cửa như vậy.
Khó trách sư phụ và Nam Cực Tiên Ông, Vân Trung Tử nghe thấy cái tên Lý Nguyên thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thì ra Lý Nguyên hung bạo như thế! Trong lòng Khương Tử Nha đột nhiên sợ hãi, vậy mà bản thân lại đi tính kế nhân vật như thế, có thể sống quả thực chính là… kỳ tích...
Sau khi Khương Tử Nha nói lời tạm biệt với Nam Cực Tiên Ông thì một đường mất hồn mất vía trở về Tây Kỳ.
Chỉ cần nghĩ đến thân phận của Lý Nguyên, hắn đã cảm thấy đầu óc choáng váng, có loại cảm giác không chân thật.
Đợi sau khi đã khôi phục lại bình tĩnh, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần đi gặp Cơ Xương, chuẩn bị nói rõ chuyện khoai tây không thể sinh trưởng.
“Cái gì, khoai tây mất đi khí sinh mệnh cho nên không cách nào sinh trưởng?”
Sau khi nghe Khương Tử Nha nói, Cơ Xương vẫn chưa nói gì thì Nam Cung Thích đã tức giận nhảy dựng lên.
“Tại sao ngươi không nói trước.”
Hạnh Bình tức giận.
“Ta thấy ngươi chính là kẻ lừa đảo khoe khoang, trên đời này hoàn toàn không thể có thực phẩm chủ yếu mà sản xuất một mẫu hai ngàn cân, đây đều là lời nói dối mà ngươi lấy lòng mọi người.”
Sắc mặt Tán Nghi Sinh không tốt.
“Kẻ lừa đảo này sao xứng làm thừa tướng, nên lôi hắn ra chém đầu.”
“...”
Mọi người đã sớm bất mãn hành vi Khương Tử Nha để Văn Vương kéo xe, chỉ là lúc trước Khương Tử Nha nói hắn có thể trồng ra thực phẩm chủ yếu với sản lượng mỗi mẫu hai ngàn cân, cho nên mọi người nhẫn nhịn sự bất mãn ở trong lòng, vốn không biểu hiện ra ngoài. Hiện giờ, biết được Khương Tử Nha hoàn toàn không trồng ra khoai tây, mọi người không che giấu bất mãn đối với Khương Tử Nha nữa, mà lần lượt chỉ trích về phía Khương Tử Nha.
Mặc dù Cơ Xương không mở miệng, nhưng trong lòng hắn lại rất bất mãn với Khương Tử Nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận