Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1284 - Khách điếm này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?

Cảnh giới Thái Ấp Kim Tiên đại viên mãn, cũng không tính là yếu!
Có điều, một vị Thái Ấp Kim Tiên vậy mà lại đi trong coi khách điếm sao, hơn nữa lại có nhiều chi bảo như vậy, ngược lại rất hiếm lạ.
Lẽ nào, Thái Ấp Kim Tiên ở thế giới này, đều đã giàu có như vậy sao?
Nghe thấy Dương Chân hỏi, Trịnh Hiên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi là lão bản nương à?”
Dương Thiền không một chút do dự gật đầu nói: “Ta là lão bản nương.”
Dù sao Lý Nguyên cũng không ở đây, nàng tùy tiện nói cái gì, cũng sẽ không bị người khác phát hiện.
Hà hà!
Trịnh Hiên thấy Dương Thiền gật đầu, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Toàn bộ căn khách điếm này, không giống như một vị Thái Ấp Kim Tiên có thể bố trí ra được.
Đơn giản là chậu Hỗn độn linh căn, ngay cả Thánh Nhân cũng thèm muốn.
Có điều, hắn không để những nghi ngờ ở trong lòng biểu lộ ra bên ngoài, chỉ gật đầu nói: “Ở trọ, cho bọn ta năm căn phòng.”
Dương Thiền chỉ vào bảng giá.
Trịnh Hiên không nói thêm cái gì, trực tiếp lấy ra một cân vàng, làm phí thuê phòng.
Dương Thiền lấy xuống năm chiếc chìa khóa đưa cho bọn họ.
“Phòng ở trên lầu, số phòng đều đã có trên mỗi chìa khóa. Đúng rồi, khách điếm không phục vụ ba bữa ăn.”
Các thành viên của tiểu đội Thiên Thần không nói gì nhiều, cầm lấy chìa khóa trực tiếp đi lên lầu hai.
Bọn họ vừa vào đến phòng, đã đánh giá bài trí bên trong phòng, và khu vườn phía sau, vẫn dùng thần giao cách cảm để trao đổi với nhau.
“Các ngươi thấy khách điếm này như thế nào?”
Trịnh Hiên hỏi các đồng đội khác.
Hai mắt Chử Hồng Thiên lóe lên tinh quang: “Lhách điếm này không hề đơn giản tí nào, khắp nơi đầy rẫy đạo vận, chứa đựng huyền cơ, hai cây ăn quả ở phía hậu viện, nằm dưới pháp nhãn, kết nối trời đất, hệt như một thế giới Hồng Mông. Khí tức do nó tỏa ra, cũng không hề thua kém gì chậu lục la, khiến ta cũng cảm thấy hoảng sợ. Không thể tưởng tượng được, khách điếm này rốt cuộc đang tồn tại cái gì.”
Mộc Vi Anh tiếp lời: “Đúng vậy, tu vi của bà chủ kia cũng không được gọi là cao, nàng làm sao có thể sở hữu nhiều bảo vật thần kì như vậy được.”
Đặng Tiêu suy đoán rằng: “Có lẽ nào nàng vận khí nghịch thiên, không biết bằng cách nào đó, thừa hưởng được căn khách điếm thần kì này?”
Chử Hồng Thiên hứng thú nói: “Nếu thật sự là như vậy thì tốt rồi, tất cả những đồ vật ở trong khách điếm này, đều sẽ thuộc về chúng ta rồi!”
Từ Hoa Hữu thận trọng nói: “Đối với những vật dụng ở trong khách điếm này, chúng ta tạm thời không nên manh động, đợi đến khi hiểu rõ căn nguyên nội tình của khách điếm, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm, đến lúc đó hành động cũng không muộn.”
Tất cả mọi người đều không phản đối đề nghị của Từ Hoa Hữu.
Các thành viên của tiểu đội Thiên Thần, sở dĩ có thể sống sót qua vô số các thế giới luân hồi, đều là nhờ vào sự cẩn trọng của Từ Hoa Hữu.
Hành sự không chút sơ hở.
Mộc Vi Anh cảm thán thốt lên: “Một khách điếm không có gì khác thường, vậy mà lại ẩn chứa điều phi thường như vậy, thế giới Hồng Hoang này, thật sự là một kho tàng vô song.”
Những người khác cũng gật đầu đồng ý.
Vài ngày sau.
Các thành viên tiểu đội Thiên Thần vừa quan sát tình hình bên trong khách điếm, vừa thăm dò tin tức của Hồng Hoang.
Dựa vào tu vi của bọn họ, việc thăm dò tin tức đương nhiên vô cùng dễ dàng.
Chỉ cần ít thời gian, bọn họ đã hiểu rõ tường tận mọi việc ở Hồng Hoang.
Đối với trong ngoài khách điếm, cũng đã nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc.
Hôm nay.
Các thành viên của tiểu đội Thiên Thần, lại tập trung ở phòng của Trịnh Hiên, thảo luận về kế hoạch hành động tiếp theo.
“Trải qua mấy ngày điều tra thăm dò, bà chủ tên Dương Thiền này, không hề che dấu tu vi, nàng thật sự chỉ có tu vi Thái Ấp Kim Tiên.”
Từ Hoa Hữu đẩy mắt kính lên sống mũi, mở miệng nói.
Mộc Vi Anh kích động nói: “Nói vậy là, các loại bảo vật ở trong khách điếm, đều là của chúng ta rồi!”
Trịnh Hiên siết chặt nắm đấm, hai mắt sáng lên nói: “Trước đây ta có hỏi thăm qua Chủ Thần thương thành, nếu như thương thành thu về chiếc Hỗn Nguyên Đấu Lạp kia, có thể đổi được mười triệu điểm luân hồi. Nói không chừng, chỉ cần đem bảo vật ở trong khách điếm này bán cho hệ thống thương thành, chúng ta đã có thể thu thập đủ Đại Đạo chi cơ cho tất cả mọi người rồi!”
Những người khác nghe thấy vậy, không nhịn được mà trên má đều lộ ra sắc hồng.
“Hồng Hoang này thật sự tới là đúng rồi!”
Trịnh Hiên nói: “Nhiệm vụ chủ chốt của chúng ta là tới Hồng Hoang sinh sống một trăm năm. Vì vậy khách điếm này trước tiên đừng động vào, cũng đừng kinh động Dương Thiền, tất cả duy trì trạng thái hiện tại, tránh làm hư hại những Hỗn độn linh căn này, để lộ ra khí tức, khiến cho Thiên Đạo của thế giới này chú ý.”
“Nếu như không phân chia bảo vật, vậy chúng ta bước tiếp theo nên làm cái gì đây?”
Mộc Vi Anh hỏi.
Trịnh Hiên nhìn về phía Từ Hoa Hữu.
Trong đoàn đội này, Từ Hoa Hữu đảm nhận vị trí người thông thái, do vậy kế hoạch tiếp theo, hắn tự nhiên có quyền lên tiếng nhất.
Từ Hoa Hữu nghĩ ngợi rồi nói: “Thế giới này to lớn vô biên, pháp tắc cũng vô cùng hoàn thiện, ta cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể thiết lập Hồng Hoang trở thành một căn cứ khác của chúng ta, nuôi dưỡng thế lực của chúng ta”
“Cứ như vậy đã, chúng ta không chỉ có một thế giới để sinh sống, tu luyện lâu dài, mấu chốt là còn có thể thao túng những thế lực này, tìm kiếm điểm luân hồi tiếp theo, trao đổi các loại phần thưởng…..”
“Nói không chừng, tới một ngày nào đó, chúng ta có thể thoát được sự khống chế của Chủ Thần, thật sự giành lại được tự do. Do đó, đối với Hồng Hoang, chúng ta cần thực hiện duy trì phát triển lâu dài, thay vì phá hủy hoàn toàn, thì dựa vào một lần mua bán duy nhất.”
Nói đến giành lại tự do, hai mắt của Từ Hoa Hữu bất giác phát ra tia sáng.
Trên khuôn mặt của những người khác cũng tràn đầy sự kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận