Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1786 - Giá cả cao, mới có thể thể hiện phẩm vị của ta!

“Đa tạ Lý công tử nể mặt, đến lúc đó Tống mỗ và tiện nội sẽ tự mình nghênh đón Lý công tử đại giá quang lâm. Vậy Tống mỗ không quấy rầy Lý công tử nữa.”
Lý Nguyên gật đầu.
Tống Tân Dương lập tức xoay người rời khỏi đại đường.
Lúc đi ngang qua quầy rượu, hắn còn chào hỏi Hoàng Dung một tiếng.
“Quấy rầy.”
Hoàng Dung ngây ra một hồi, mới phản ứng lại, trả lời: “À ừm, đi thong thả.”
Chờ sau khi Tống Tân Dương rời đi, Hoàng Dung không nhịn được vô cùng cảm khái nói.
“Không ngờ lão công nhà giàu này lịch sự như vậy, còn khách sáo với một tạp dịch như ta đến vậy.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi đổi vị trí, xem hắn còn khách sáo với ngươi hay không.”
Hoàng Dung: “Chậc...”
Nàng trợn trắng mắt:
“Ta biết là hắn nể mặt ngươi nên lúc này mới khách sáo, được chưa!”
Hoàng Dung chửi bới một câu, lập tức đặt báo trong tay xuống, chạy bước nhỏ đến trước mặt Lý Nguyên.
Sau đó cầm thiệp mời trên bàn, tò mò đánh giá.
“Ya!”
Hoàng Dung nhìn chằm chằm thiệp mời, kinh ngạc hét lên: “Vậy mà thiệp mời này lại dùng vàng ròng và Thiên Diệp Tử Đàn mộc chế tác thành, bên trên còn dùng linh lực khắc pháp trận và phù văn, đây rõ ràng là pháp bảo thượng phẩm. Vậy mà lại dùng pháp bảo thượng phẩm làm thiệp mời, hì hì, nhà giàu quả nhiên là ngang tàng.”
Lý Nguyên vẫn chăm chú với nhánh mây ở trong tay, vốn không quan tâm đến Hoàng Dung.
Chỉ thấy một hình hài chú chim sơn ca lộ ra trong tay Lý Nguyên.
“Ting ting ting!”
Ngay lúc Hoàng Dung đánh giá thiệp mời, chỉ nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, sau đó có một đội lữ khách đi vào khách điếm.
“Tiếng chuông gió này rất trong trẻo, chúng ta ở lại tiệm này đi.”
Một giọng nói thiếu nữ mềm mại truyền đến.
Đội lữ khách này tổng cộng có bảy người.
Năm phụ nữ, hai nam tử.
Dẫn đầu là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.
Phụ nữ đó mặc váy tơ lụa, cài trâm cài ngọc, có dáng vẻ thùy mị, trắng nõn ung dung.
Vừa nhìn đã biết ngay là quý phu nhân của nhà giàu có.
Bên cạnh phu nhân là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, người vừa nãy nói chuyện cũng chính là nàng.
Thiếu nữ hơi mập, trông thuần khiếp xinh đẹp đúng như tuổi, cũng có tài trí chững chạc không phù hợp với lứa tuổi.
Nàng mặc váy ngắn, trông có giá trị xa xỉ.
Chỉ là trên người, trên đầu nàng vốn không có bất kỳ đồ trang sức nào.
Nhưng điều này vốn không chút ảnh hưởng đến dung mạo xinh đẹp của nàng.
Cách phía sau hai người này nửa bước có ba thiếu nữ ăn mặc nha hoàn, hai thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, người còn lại thì hai mươi hai hai mươi ba.
Bên cạnh là một công tử trẻ tuổi mập mạp, vừa vẫy quạt xếp, vừa thăm dò hoàn cảnh bên trong khách điếm.
Sau cùng là một lão bộc hơn năm mươi tuổi, gánh một gánh hành lý.
Tuy lão bộc có dáng vẻ tuổi già sức yếu, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, đốt ngón tay cũng lộ ra có sức.
Công tử đó vừa nhẹ nhàng vẫy quạt xếp trong tay, vừa nói với phu nhân trung niên: “Mẫu thân, khách điếm này vắng vẻ quá đi, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên đến Chí Như Quy, ở khách điếm đó mới phù hợp với thân phận Tiết gia chúng ta, tránh cho người ta coi thường.”
Phu nhân trung niên vẫn chưa mở miệng thì thiếu nữ tài trí bên cạnh đã nói trước: “Hiện giờ Tiết gia chúng ta không giống như trước đây, cha không còn nữa, huynh trưởng tạm thời vẫn chưa thể phục chúng, bởi vậy chớ nên phô trương, tránh khiến người ta chỉ trích.”
Phu nhân trung niên gật đầu nói: “Bảo Thoa nói rất đúng, Bàn Nhi cứ nghe muội muội của ngươi đi.”
Công tử khinh thường bĩu môi nói: “Một nữ tử khuê các như muội muội thì biết cái gì, chính vì cha không còn nữa, chúng ta càng nên phô trương, tránh cho người khác cho rằng Tiết gia chúng ta không ổn, xem thường chúng ta.”
“Điều này…”
Phu nhân trung niên nghe vậy, cảm thấy dường như con trai nói cũng có lý.
Nàng không khỏi nhìn về phía con gái.
Rõ ràng là không có chủ kiến.
Thiếu nữ nói: “Phúc bá đã chuyển hành lý vào đây rồi, lại chuyển ra ngoài thì phiền phức quá, cứ ở nơi này đi!”
Phu nhân trung niên: “Cũng đúng, chuyển đến chuyển đi phiền phức biết bao.”
Công tử nghe vậy, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ.
Hoàng Dung thấy có khách đến, thuận thế đặt thiệp mời vào trong ngực mình, sau đó chào mấy người họ:
“Cávị trí trung tâm, chuẩn bị ở lại sao?”
Thiếu nữ tài trí đó đáp lại: “Bọn ta muốn thuê phòng, cho bọn ta bốn gian thượng phòng.”
Sau khi Hoàng Dung đi đến quầy thì nói: “Một phòng một ngày mười lượng bạc, bốn phòng thượng phòng bốn mươi lượng, các ngươi chuẩn bị ở bao lâu?”
Thiếu nữ tài trí kinh ngạc nói: “Sao lại đắt như vậy? Cho dù là Chí Như Quy, Nghi Gia Cư, Tụ Tinh lâu, những khách điếm đỉnh cấp Trường An này, một phòng một ngày cũng chưa đến mười lượng bạc đó?”
Một nha hoàn có nốt ruồi đỏ ở ấn đường bên cạnh thiếu nữ nghi ngờ nhìn Hoàng Dung, nói: “Không lẽ các ngươi là hắc điếm?”
Hoàng Dung trợn trắng mắt, nói: “Nếu bọn ta là hắc điếm thì sẽ đợi các ngươi ở lại trước, rồi bàn giá tiền với các ngươi sau.”
Tiểu nha hoàn nói: “Vậy tại sao giá phòng của các ngươi lại đắt như vậy? Hoàn cảnh này trông rất bình thường mà.”
Hoàng Dung thản nhiên nói: “Chắc chắn hoàn cảnh không bình thường, còn có đắt hay không, cái này mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau, dù sao thì ta cũng thấy rất rẻ.”
Không nói đến cái khác, chỉ nói đến bố trí trong phòng, Hoàng Dung đã cảm thấy đáng với giá phòng này.
“Không ngờ khách điếm bình thường này lại đắt như vậy, sớm biết thì vừa nãy đã không vào đây.”
Tiểu nha hoàn lẩm bẩm.
Một nha hoàn tuổi lớn hơn chút ở bên cạnh đề nghị với phu nhân trung niên và thiếu nữ tài trí:
“Phu nhân, tiểu thư, hay là chúng ta đổi khách điếm khác đi, không thể ngây ngốc cho người ta làm thịt được.”
Phu nhân trung niên nghe vậy, lập tức nhìn về phía thiếu nữ tài trí.
Nhưng thiếu nữ tài trí vẫn chưa mở miệng, công tử mặt tròn người tròn nghe vậy, lập tức ngăn cản nói: “Đổi cái gì mà đổi, cứ ở lại đây, cái giá này mới thể hiện được phẩm vị của bổn thiếu gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận