Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 215 - Đại ca, sao ngươi lại đánh ta xì phân vậy?

Cho dù nhìn thấy Khuê Ngưu đánh Hắc Ngưu, không khiến cho biểu cảm của bọn họ thay đổi chút nào.
Dương Mi đạo nhân cười nói với Lý Nguyên: “Khuê Ngưu này ngược lại... có chút mắt nhìn, không hổ là vật cưỡi của Thông Thiên.”
Nghe thấy hai chữ “Thông Thiên”, tinh thần của Trương Ngọc Yên giống như bị hoàng chung đại lữ khẽ chấn động, chấn đến màng nhĩ rung động.
Thông Thiên, đây chẳng phải là Thánh Nhân sao? Lẽ nào Đại Yêu khôi ngô này là vật cưỡi của Thông Thiên Thánh Nhân, nhưng nếu là vật cưỡi của Thánh Nhân thì sao có thể sợ Lý Nguyên, sau khi nhìn thấy Lý Nguyên, không nói nhiều, đã lập tức đánh đồng bọn của mình đến huyết nhục mơ hồ.
Trương Ngọc Yên phát hiện bản thân sắp biến thành một dấu chấm hỏi rồi! Cũng biến thành dấu chấm hỏi còn có thỏ con bên cạnh.
Nó lúc thì... nhìn Lý Nguyên, lúc thì... nhìn Khuê Ngưu vẫn đang điên cuồng đánh đệ đệ, biểu cảm mơ hồ không nói nên lời.
Đợi sau khi đánh Hắc Ngưu đến hơi thở mong manh, máu, nước mắt, phân, nước tiểu đồng loạt bay ra, ngay cả cầu xin kêu đau không nói nên lời, lúc này Khuê Ngưu mới dừng tay lại.
Hắn xoa nắm đấm mình bị đánh đến đau đớn, vẻ mặt khiêm tốn quỳ gối trước mặt Lý Nguyên, lấy lòng cười nói: “Khuê Ngưu bái kiến Lý công tử.
Đệ đệ này của ta không có mắt, ta đã dạy hắn thay Lý công tử rồi.”
Lý Nguyên nhìn Khuê Ngưu, trêu chọc nói: “Không phải ngươi muốn ra mặt thay đệ đệ sao?”
Khuê Ngưu hoảng sợ, vừa lắc đầu, vừa xua tay nói: “Khuê Ngưu tuyệt đối không có suy nghĩ này, nếu Lý công tử vẫn chưa hả giận thì ta sẽ kéo Hắc Ngưu lên đánh thêm một trận nữa.”
Hắc Ngưu đã năm rạp trên mặt đất: “...”
Hu hu hu, đây là ca ca ruột sao? Lý Nguyên thản nhiên nói: “Không cần đánh hắn nữa, chỉ là ta thấy miệng ngươi rất thối, nhất định là đã nói điều gì không nên nói.”
“Bốp bốp bốp…”
Khuê Ngưu nghe vậy, lập tức biết được không thể giấu Lý Nguyên thần tính vô song, hắn không giải thích mà trực tiếp đánh vào miệng lớn của mình.
Mấy cái đã đánh cho miệng hắn bong tróc da thịt.
“Cái miệng thối này của ta, nên đánh.”
“Bốp bốp bốp…”
Khuê Ngưu đánh khoảng một trăm cái, không những đánh gãy xương gò má mà còn đánh gãy răng.
Lúc này Lý Nguyên mới hài lòng phất tay, nói: “Xem như ngươi thức thời, hai người có thể cút rồi.”
“Đa tạ Lý công tử.”
Khuê Ngưu nghe vậy, vẻ mặt mừng rỡ quá đỗi dập đầu mấy cái về phía Lý Nguyên, có vẻ vô cùng cảm kích.
Chỉ là miệng hắn đã bị đánh đến sưng lên, răng cũng rụng sạch, nói hở gió, khiến người ta không nghe rõ đang nói cái gì.
Sau khi Khuê Ngưu dập đầu thì lập tức đỡ đệ đệ đứng không dậy được chạy trốn khỏi viện.
Bay thẳng mấy chục vạn dặm, lúc này Khuê Ngưu mới đau lòng nói với đệ đệ: “Huynh đệ, ngươi đừng trách ca ca tàn nhẫn, nếu như lúc nãy ca ca không tàn nhẫn, chúng ta có thể sẽ phải âm dương cách biệt.”
Hắc Ngưu nhìn miệng đại ca đầy máu, nói chuyện hở gió, nước mắt trâu không khỏi tung hoành: “Hu hu hu, đây là chuyện gì vậy, tại sao Lý tiền bối lại trẻ tuổi như vậy?”
Khuê Ngưu: “Lý tiền bối chính là... còn trẻ như vậy.”
Hắn vội vàng lấy linh đan diệu dược ra chữa thương cho đệ đệ.
Chỉ chốc lát sau, xương cốt bị đánh gãy, cơ bắp vỡ ra trên người Hắc Ngưu toàn bộ đều khép lại.
Ngoại trừ... cơ thể vẫn còn chút yếu ớt thì bản thân đã có thể đứng lên được.
Hắc Ngưu thấy đại ca thu đan dược lại, kỳ lạ nói: “Sao ca ca không chữa trị cho miệng mình đôi chút?”
Khuê Ngưu thở dài, phát sầu nói: “Hây, ta đắc tội Lý tiền bối, còn phải trở về thỉnh tội lão gia, miệng mang chút thương tích, lão gia cũng trừng phạt nhẹ đôi chút.”
“Đều do ta hại đại ca!”
Hắc Ngưu buồn bã không thôi.
Dương Mi đạo nhân thấy Khuê Ngưu rời đi, lập tức đứng lên, nói: “Kịch hay đã xem xong, lão hủ cũng nên rời đi rồi.”
Hắn ôm quyền với Lý Nguyên: “Hôm nay đa tạ Lý lão đệ chiêu đãi.”
Lý Nguyên nhìn bình trà đã trống rỗng, ngay cả bã trà không còn, vội vàng phất tay với Dương Mi đạo nhân nói: “Mau cút đi, tốt nhất vĩnh viễn đừng đến nữa.”
Dương Mi đạo nhân chẳng những không tức giận, ngược lại còn lấy lòng cười nói: “Lý lão đệ đừng vô tình như vậy, ta còn chuẩn bị sau này mỗi ngày đều tới tìm ngươi ăn chực đó.”
“Mỗi ngày?”
Lý Nguyên trợn mắt trắng: “Nếu da mặt ta có thể dày như ngươi thì tốt biết mấy.”
Da mặt ta dày thêm chút, có lẽ sẽ không độc thân nữa, Dương Mi đạo nhân khiêm tốn nói: “Chỉ cần cố gắng, ngươi cũng có thể dày như vậy, cố lên nào thiếu niên.”
Khóe miệng Lý Nguyên co giật.
Quỷ đại gia mới cố gắng trở thành kẻ mặt dày không biết xấu hổ! Trương Ngọc Yên thấy hai người họ cãi nhau, không khỏi muốn cười.
Sau khi Dương Mi đạo nhân hài lòng rời đi thì Trương Ngọc Yên lập tức gấp gáp hỏi Lý Nguyên: “Ngưu Yêu vừa nãy thật sự là vật cưỡi của Thông Thiên Thánh Nhân sao?”
Lý Nguyên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng sao vật cưỡi của Thánh Nhân lại sợ ngươi như vậy? Còn gọi ngươi là Lý tiền bối?”
Trương Ngọc Yên tỏ ra khó hiểu.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ nghi ngờ của Trương Ngọc Yên, không khỏi cười nói: “Tất nhiên là ta lợi hại hơn bọn họ rồi.”
Trương Ngọc Yên chau hàng mày ngài lại đánh giá Lý Nguyên một lượt: “Không nhìn ra ngươi lợi hại, chẳng lẽ ngươi che giấu tu vi?”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Điều này còn cần hỏi sao?”
Trương Ngọc Yên: “Cho dù ngươi che giấu tu vi, lợi hại hơn Ngưu Yêu.
Nhưng dù sao Ngưu Yêu cũng là vật cưỡi của Thánh Nhân, không cần sợ ngươi như vậy, cho dù mỗi lần phụ vương ta đối mặt với đệ tử của Thánh Nhân đều phải dùng lễ đối đãi, cẩn thận ứng đối.”
Lý Nguyên hơi đau đầu với khả năng nghe hiểu của Trương Ngọc Yên: “Chậc, có thể ngươi có hiểu lầm gì đó, ta nói lợi hại hơn bọn họ, bọn họ là chỉ Thông Thiên giáo chủ.”
Bịch! Trương Ngọc Yên trực tiếp lảo đảo, ngã xuống mặt đất.
Búi tóc trên đầu nàng đều xõa ra hết.
Trương Ngọc Yên chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt cực kỳ cạn lời nhìn Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận