Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1801 - Muội muội gả cho Lý huynh

Tiết quản gia thật sự không dám tưởng tượng.
“Không lấy được dị thú, bảo vật trấn tộc còn bị hủy, nếu như người khác biết Tiết gia chúng ta không còn bảo vật trấn tộc, chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn, có khả năng địa vị thế gia cũng không giữ nổi. Bây giờ nên làm gì mới được đây?”
Tiết di mặt buồn rười rượi hỏi đám người.
Đối mặt với câu hỏi của Tiết di, tất cả mọi người đều không biết trả lời như thế nào.
Bọn họ cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Tay gãy còn có thể mọc lại, nhưng linh bảo đã bị hủy lại không thể khôi phục!
Mắt Tiết Bàn xoay tròn, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, nói:
“Ngược lại ta có một chủ ý.”
“Ngươi?”
Tiết Bảo Thoa nghi ngờ nói: “Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì?”
Tiết Bàn thấy dường như muội muội có ý xem thường hắn, bất mãn nói: “Sao ta lại không thể nghĩ ra biện pháp chứ? Ta nói cho các ngươi biết, nếu cách này của ta thành công thì chẳng những có thể giữ vững địa vị Tiết gia chúng ta, thậm chí còn có thể nâng cao lên một bước, trở thành đệ nhất thế gia Kim Lăng cũng nên.”
“Làm sao có thể chứ?”
Tiết Bảo Thoa hoàn toàn không tin.
Tiết Bàn tự tin nói: “Không có gì là không có khả năng cả.”
“Ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là có biện pháp gì, ngươi mau nói ra đi?”
Tiết di thúc giục Tiết Bàn.
Tròng mắt Tiết Bàn xoay tròn, nói: “Biện pháp của ta, thật ra rất đơn giản. Trả giá nhỏ, nhận về lớn, chắc chắn cả hai cùng có lợi...”
“Nói điểm chính.”
Tiết Bảo Thoa không nhịn được nói.
Tiết Bàn: “Ặc, chính là muội muội gả cho Lý huynh “
“Phụt.”
Tiết Bảo Thoa nghe thấy biện pháp của Tiết Bàn, trực tiếp phun ra một ngụm nước bọt, lộ vẻ hoảng hốt, kinh ngạc không thôi.
Tiết di, Tiết quản gia, mấy nha hoàn cũng vô cùng bất ngờ.
Chẳng qua, sau khi bất ngờ, biểu cảm trên mặt Tiết di như nghĩ đến chuyện gì đó.
Tiết Bảo Thoa cũng bất chấp việc thất lễ, vừa thẹn vừa buồn bực quở trách ca ca: “Biện pháp gì thế hả? Cái này mà cũng gọi biện pháp sao?”
Tiết Bàn hỏi ngược lại: “Sao cái này lại không gọi là biện pháp chứ? Ngươi gả cho Lý huynh, đồ của Lý huynh, con Ngục Kiêu kia, còn có kỹ thuật chế tạo chăn bông, chẳng phải toàn bộ đều là của ngươi hay sao?”
“... Mẫu thân có thêm một người rể hiện, ngươi có thêm một phu quân đẹp trai phóng khoáng, Lý huynh có thêm một vị thê tử điêu ngoa thế tục, và một đại cữu ca vô cùng dũng mãnh, đây không phải cả hai cùng có lợi thì là gì?”
Tiết Bảo Thoa: “...”
Ta điêu ngoa sao?
Ta thế tục sao?
Sao ta không biết vậy?
Nàng lắc đầu nói: “Tóm lại là ta sẽ không gả cho một ông chủ tỉnh lẻ đâu.”
Tiết Bàn bất mãn nói: “Người ta là ông chủ tỉnh lẻ thì sao, chẳng lẽ ngoại hình không đẹp trai phóng khoáng như vương tôn quý tộc sao? Thừa để xứng với ngươi luôn đấy.”
Tiết Bảo Thoa: “Cái ta quan tâm là tài hoa, dung mạo trong mắt ta chẳng qua chỉ là một thân xác thối tha mà thôi.”
Tiết Bàn: “Lý huynh rất có tài hoa mà, hí khúc bình thư, uống rượu đánh cờ, sống phóng túng, nấu nướng, thổi kéo đàn hát, mọi thứ tinh thông.”
Tiết Bảo Thoa: “...”
Nàng cạn lời: “Ngươi coi cái này là tài hoa sao?”
Tiết Bàn: “...”
Hắn có hơi chột dạ nói: “Chơi đến mức tinh thông, cũng là một loại tài hoa!”
Tiết Bảo Thoa: “Tóm lại là ta sẽ không gả cho một tên thiếu gia ăn chơi.”
Thế mà dám ghét bỏ nàng đến làm nha hoàn cũng không xứng, nàng mới không thèm gả cho một tên thiếu gia kiêu căng ngông cuồng ăn chơi đâu!
Phu quân lý tưởng trong mắt nàng, chắc chắn phải có gia thế hiển hách, tài hoa kinh tài tuyệt diễm, là nhân vật tuyệt thế chỉ điểm giang sơn, kiểu gì cũng phải là hoàng tử hoàng tôn thì mới xứng với nàng chứ?
Ít nhất thì cũng phải là con cháu thế gia như Giả Bảo Ngọc mới được.
Một ông chủ khách điếm, tuy dáng dấp đẹp trai đấy nhưng người như vậy không phải gu của nàng.
Nàng không thích chỉ có nhan sắc!
Tiết di đột nhiên chen miệng nói: “Thật ra thì cũng không phải là không thể cân nhắc đề xuất của ca ca ngươi.”
“Mẫu thân!”
Tiết Bảo Thoa không thể tin nhìn mẫu thân, vội la lên: “Mẫu thân, sao ngươi lại nói giúp ca ca vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng cam tâm gả con gái cho một thiếu gia ăn chơi bất tài sao?”
Tiết di giải thích: “Chẳng qua là vi nương cảm thấy, nếu Lý công tử kia có được linh sủng thượng cổ kinh khủng như Ngục Kiêu thì cũng coi như là miễn cưỡng xứng với Tiết gia chúng ta, về phần ngươi nói hắn bất tài, chúng ta mới gặp một lần, ngược lại không tiện võ đoán đưa ra kết luận như vậy.”
Tiết Bàn gật đầu nói: “Mẫu thân nói đúng, chúng ta chỉ mới gặp Lý huynh một lần, sao lại nói Lý huynh bất tài được? Bình thường muội muội nói chúng ta không nên trông mặt mà bắt hình dong, sao bản thân lại làm thế rồi?”
Tiết Bảo Thoa phản bác: “Ta trông mặt mà bắt hình dong bao giờ? Không phải ngươi nói hắn thông thạo sống phóng túng, dắt chó chọi gà sao, đây không phải điệu bộ thiếu gia ăn chơi, bất tài thì là gì?”
Tiết Bàn ung dung nói: “Ngươi không cần phản ứng quá khích như vậy làm gì, thật ra Lý huynh có coi trọng ngươi hay không còn chưa chắc đâu. Không nói cái khác, dung mạo vị tạp dịch kia của Lý huynh cũng không kém muội muội chút nào.”
Tiết Bảo Thoa ra vẻ khinh thường nói: “Hắn chướng mắt là tốt nhất, ta cũng không thèm hắn coi trọng ta.”
Nàng chú ý tới vẻ mặt mẫu thân vẫn chưa từ bỏ ý định, tròng mắt Tiết Bảo Thoa xoay chuyển, lập tức nghĩ đến một chủ ý, nói với mẫu thân: “Mẫu thân, thật ra muốn lấy được Ngục Kiêu và kỹ thuật chế tạo chăn bông cũng không phải là không có biện pháp khác.”
“Con gái có ý gì?”
Tiết di hỏi nữ nhi.
Tiết Bảo Thoa: “Chúng ta có thể hợp tác với Tô gia. Chúng ta cung cấp tin tức, để Tô gia ra mặt lấy Ngục Kiêu và kỹ thuật chế tạo chăn bông, sau đó hai bên chia đều lợi ích. Tuy như vậy thì phải chia không ít lợi ích cho Tô gia, nhưng quan hệ của chúng ta và Tô gia cũng sẽ trở nên càng khăng khít hơn, đây mới thực sự là cả hai cùng có lợi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận