Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 562 - Lý Nguyên xuất thủ

Chỉ là một Địa Tiên kỳ, sao có thể xứng có một thuộc hạ mạnh như vậy?
Các binh lính, tướng lĩnh, cảm thấy thế giới quan của họ đã bị lật đổ.
Khương Tử Nha thấy Phương Hận Thiên ở trước mặt Lý Nguyên lại xưng thuộc hạ, vừa khiếp sợ, vừa lộ vẻ mặt bừng tỉnh.
Thì ra, hắn là thuộc hạ của Lý tiền bối, thảo nào, thảo nào hắn có thực lực mạnh mẽ như vậy.
So với Dương Hoè, Phương Hận Thiên coi như là yếu đi.
Trong đầu Hình Thiên và Cửu Phượng lúc này trống rỗng.
Bọn họ chưa bao giờ ngờ tới, người mình bái sư, Vương giả đồ Thánh, lại là thuộc hạ của Lý Nguyên.
Nhưng khi nhìn qua tu vi của hắn mới Địa Tiên sơ kỳ thôi mà?
Ba người Đặng Thiền Ngọc, công chúa Long Cát, Hoàng Thiên tước quỳ xuống dưới chân Phương Hận Thiên.
Cảm giác như cảnh này chỉ xảy ra trong mộng.
Vị cường giả không ai địch nổi này, hung nhân tuyệt thế mà thế giới Bà Sa đều áp không nổi, lại có thái độ cung kính đối với Lý Nguyên, không nhìn ra điểm nào là bị bắt ép.
Điều này thật sự là quá điên cuồng.
Lý Nguyên, làm sao có thể mạnh như vậy?
Lý Nguyên bình tĩnh nhìn Phương Hận Thiên, thản nhiên nói: “Ngươi tự mình rời khỏi Tửu Phường, đã biết tội chưa?”
Phương Hận Thiên ngược lại lại rất thức thời: “Thuộc hạ biết tội của mình, xin công tử trách phạt.”
Lý Nguyên rất hài lòng với thái độ nhận sai của Phương Hận Thiên: “Ngươi đã biết tội, hạ thủ biết nặng nhẹ, cũng không giết chết quá nhiều người, vậy ta phạt ngươi, chưng cất rượu cho ta thêm một năm, tăng một lượng kiếp, đồng thời, trượng trách 100 Phệ Hồn côn.”
Phương Hận Thiên nghe vậy, cơ mặt hơi run, cũng không biết là do phải chưng cất rượu thêm một lượng kiếp, hay là 100 cái Phệ Hồn côn kia.
Mọi người xung quanh nghe Lý Nguyên nghiêm phạt Phương Hận Thiên, đồng tử giãn ra ba phần.
Chưng cất rượu?
Nói như vậy Phương Hận Thiên chỉ là người chưng cất rượu cho công tử kia.
Cái này…
Mọi người cũng không biết nên lộ ra biểu cảm gì nữa.
Bắt một vị Vương giả đồ Thánh đi chưng cất rượu, như vậy thật là phung phí của trời nha!
Vị công tử này rốt cuộc là ai vậy, tại sao lại kiêu ngạo như vậy?
Đặc biệt là hai người Hình Thiên với Cửu Phượng.
Chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Bọn họ rốt cuộc đã hiểu tại sao Phương Hận Thiên phải nói “Thân bất do kỷ”.
Lý Nguyên đưa nhánh cây đang cầm trong tay cho Đặng Thiền Ngọc, nói: “Lúc trước hắn đánh ngươi ba cái, ngươi hành hình đi!”
Vẻ mặt Đặng Thiền Ngọc ngẩn ngơ.
Để ta đánh cường giả có thể đồ Thánh, hơi chột dạ à nha!
Nhưng mà, nàng nhớ ra trước đó Phương Hận Thiên đã đánh nàng vài cái, còn toàn là đánh vào đầu, rất là đau đó!
Vì vậy, nàng nhận lấy nhánh cây trong tay Lý Nguyên.
Nhưng mà…
“Nhanh cây nhỏ như thế, có thể khiến hắn đau sao?”
Nàng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên giải thích: “Đây là cây phệ hồn, có thể đả thương nguyên thần, tổn hại ba hồn bảy vía của con người, làm ô nhiễm máu người, tu sĩ phổ thông nếu bị đánh một cái sẽ hồn phi phách tán, vì vậy dùng nó đánh người khác là đau đớn nhất.”
“Lợi hại như vậy?”
Đặng Thiền Ngọc cầm Phệ Hồn côn, có hơi nghi ngờ đi về trước mặt Phương Hận Thiên, giơ côn vung lên, đánh xuống trên người Phương Hận Thiên.
“Aa!”
Phương Hận Thiên đau đến nỗi lập tức gào lên.
Âm thanh khổ sở như giết lợn.
Mọi người nhìn thấy ngơ ngác nhìn nhau.
Phải biết rằng, Phương Hận Thiên cho dù bị đánh đến nứt da nứt thịt, chỉ còn lại bộ xương cũng không kêu đau tiếng nào, ngược lại còn vô cùng hưng phấn.
Vậy mà hiện tại, chỉ là bị một que gỗ to bằng một ngón tay đánh một cái lại kêu la thảm thiết đến vậy.
Thanh Phệ Hồn côn này lợi hại đến vậy sao? Đặng Thiền Ngọc thấy Phệ Hồn côn ấy vậy mà lại thật sự có thể đánh đau Phương Hận Thiên, đột nhiên không còn do dự nữa, lập tức đánh vào sau lưng của Phương Hận Thiên.
Mỗi đòn quất xuống Phương Hận Thiên đều đau đớn gào thét.
Đến cuối cùng, Phương Hận Thiên đau đến toàn thân run rẩy, lăn lộn khắp đất, cơ bắp không ngừng co giật.
Chỉ riêng tiếng gào thét khản đặc này cũng đã đủ để mọi người cảm nhận được sự đau khổ. Mọi người cũng trở nên kinh ngạc hơn.
Phệ Hồn côn này rốt cuộc là gì mà có thể khiến một vị tuyệt thế cường giả lực năng đồ thánh rú lên như vậy. Phải biết rằng đây là chuyện mà đến cả Thái Cực đồ và Bàn Cổ phiên đều chưa làm được.
Chẳng lẽ Phệ Hồn côn còn lợi hại hơn cả tiên thiên thánh bảo? Sau hai phút, Đặng Thiền Ngọc cuối cùng cũng đánh đủ 100 cái.
Còn Phương Hận Thiên đã đau đến mức trực tiếp ngã gục trên đất, khắp người toát mồ hôi lạnh như đang ngâm trong nước vậy.
Lý Nguyên nhìn Phương Hận Thiên nằm la liệt, từ đầu đến cuối vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh ung dung, không hề có chút thay đổi nào.
Phương Hận Thiên kìm nén sự đau đớn của cả cơ thể, xốc lại tinh thần, lần nữa quỳ trước mặt Lý Nguyên.
Hắn lấy Khai Thiên phủ ở eo, hai tay nâng qua đầu, nói: “Đây là Khai Thiên phủ của công tử.”
Lý Nguyên không quan tâm, nói: “Ngươi cầm lấy đem về tửu phường, ủ rượu với đốn củi.”
“Vâng.”
Mọi người nghe thấy cuộc đối thoại của hai người này, mém chút nữa rơi cả mắt ra ngoài.
Khai Thiên phủ, đốn củi, không lẽ là công tử này muốn đem Khai Thiên phủ đi đốn làm củi?! Chuyện này, chuyện này, chuyện này cũng xa xỉ quá đi mất! Làm như vậy có suy nghĩ đến cảm nhận của Khai Thiên phủ không? Đến cả đạo sĩ cũng không nhịn nổi giật giật khóe miệng.
Lý đạo hữu thật sự quá lãng phí thiên vật rồi!
Lý Nguyên mang Phương Hận Thiên rời khỏi ải Du Hồn, để lại truyền thuyết vô tận.
Sau khi Phương Hận Thiên đi, ải Du Hồn chẳng bao lâu sau đã bị đại quân Tây Kỳ chiếm lấy.
Đậu Vinh và Triệt Để phu nhân cũng lần lượt lên.
Sau khi ải Du Hồn bị Tây Kỳ chiếm lĩnh, Thành Thang cũng chỉ còn lại đô thành Triều Trì rồi.
Hơn nữa trong thành cũng chẳng còn bao nhiêu thổ binh nữa rồi, cho dù còn thì phần lớn cũng là mấy người già yếu bệnh tật.
Đám đại thần của Vương công từ sớm đã có ý đồ phản kháng, sẵn sàng đầu hàng ngay khi cổng thành bị phá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận