Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 167 - Nhiên Đăng đạo nhân bị đánh!!

Đát Kỷ cảm nhận được trời đất đổi màu, phía sau truyền đến khí tức chết chóc sởn tóc gáy, trong lòng lập tức căng thẳng, không khỏi bay nhanh hơn.
“Rầm!”
Nắp quan tài của Trấn Thiên Quan đột nhiên tự động mở ra, một sức hút khổng lồ bao phủ chư thiên, thổi quét vạn cổ.
Đát Kỷ bị lực hút này kéo đi, lập tức không tự chủ được mà bay về phía quan tài bằng đồng.
Nhưng, ngay khi Đát Kỷ sắp bị hút vào trong quan tài, quần áo trên người nàng đột nhiên phát ra một huyền quang khổng lồ.
Huyền quang thắp sáng dòng sông thời gian, băng qua quá khứ và tương lai.
Lực hút của Trấn Thiên Quan bị huyền quang chiếu vào, trực tiếp tan rã, Trấn Thiên Quan cũng đột nhiên nhanh chóng thu nhỏ lại, bầu trời lấp tức rực sáng trở lại.
Đát Kỷ chưa hết kinh hoảng thở ra một hơi.
Nàng thấy pháp bảo của Nhiên Đăng đạo nhân hoàn toàn không có tác dụng với mình, hơn nữa vừa rồi bị Nhiên Đăng đạo nhân một mực đuổi giết, trong lòng cảm thấy uất ức, vì thế quyết tâm, nàng dứt khoát không chạy trốn nữa, trực tiếp đánh về phía Nhiên Đăng đạo nhân.
Dù sao... Ngươi không thể phá được phòng ngự của ta, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một chút.
Nhiên Đăng đạo nhân thấy công kích của Trấn Thiên Quan mình, vậy mà lại bị dội ngược về, suýt nữa rớt cả cằm.
Không đợi hắn nghĩ thêm, lại thấy Đát Kỷ đánh về phía này.
Điều này khiến Nhiên Đăng đạo nhân vui mừng khôn xiết.
Ngươi cứ chạy, ta còn không dễ xử lý.
Nhưng ngươi tự trở về, vậy chẳng phải là chui đầu vào lưới sao, Nhiên Đăng đạo nhân lập tức xốc lại tinh thần, chuẩn bị chế ngự Đát Kỷ, còn báo cáo kết quả nhiệm vụ với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nhưng, hai bên giao chiến một lúc, Nhiên Đăng đạo nhân càng đánh lại càng kinh hãi.
Hắn phát hiện công kích của mình, hoàn toàn không có hiệu quả với Đát Kỷ. Bất kể là đạo thuật, hay là pháp bảo, chỉ cần đánh vào người Đát Kỷ, đều sẽ bị dội ngược về cùng một lực mạnh.
Lúc đầu, Đát Kỷ còn tránh né công kích của Nhiên Đăng một chút, sau đó nàng thấy công kích của Nhiên Đăng với mình không có hiệu quả, dứt khoát không tránh né nữa, chỉ một mực tấn công, cũng không phòng thủ.
Đủ loại pháp tắc đạo ấn đều đánh về phía Nhiên Đăng, quyền kích còn cuồng bạo hơn đại vu đánh Nhiên Đăng đến mức lo được lo mất, luống cuống tay chân.
Tuy Nhiên Đăng đạo nhân có Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ phòng ngự quanh thân, nhưng đối mặt với một công kích dữ dội như vậy, Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ cũng bị đánh đến lóe ra linh quang, nổi lên vô số gợn sóng.
Cảm giác như kiên trì không được bao lâu, sẽ bị đánh nổ.
Nhiên Đăng đạo nhân bây giờ cũng hoàn toàn luống cuống.
Công kích của hắn đều bị dội ngược, nhưng công kích của Đát Kỷ lại tạo ra tổn thương nghiêm trọng đến phòng ngự của hắn.
Như vậy thì còn đánh thế nào được nữa?
Mắt thấy phòng ngự của Hạnh Hoàng kỳ sắp không chống đỡ được, Nhiên Đăng đạo nhân cũng không giữ thể diện nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Đát Kỷ đang hứng khởi tấn công, lại thấy phòng ngự của Hạnh Hoàng kỳ sắp bị phá vỡ, vì vậy nàng không chút suy nghĩ mà đuổi theo Nhiên Đăng đạo nhân.
Đủ loại pháp tắc, quyền cước liên tục tấn công toàn thân Nhiên Đăng.
“Rầm rầm!”
Sau một hồi truy đuổi, Hạnh Hoàng kỳ rốt cuộc cũng không thể cầm cự được nữa, huyền quang phòng ngự của lập tức bị các loại pháp tắc đập nát.
Nhiên Đăng đạo nhân đã mất đi phòng ngự của Hạnh Hoàng kỳ, sợ đến hồn xiêu phách lạc, chỉ hận không mọc thêm mấy cái chân nữa.
Chỉ trong tích tắc, trên người hắn đã bị Đát Kỷ đấm trúng mấy quyền, lập tức bị đánh cho da tróc thịt bong, gân cốt rạn nứt, máu tươi màu vàng rơi vào hư không.
Ngao Châu nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc há miệng lớn đến mức có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào.
Đây là phó giáo chủ của Xiển giáo, đại năng Chuẩn Thánh, vậy mà lại bị Đát Kỷ đuổi đánh.
Quả thực phá vỡ nhận thức của nàng.
Nàng chỉ cảm thấy Đát Kỷ thực sự quá mạnh.
Đợi đến lúc Nhiên Đăng đạo nhân chạy trốn về núi Côn Luân như chó mất chủ, chỉ thấy hắn đã trở nên bầm dập mặt mũi, miệng méo mắt lác.
Chẳng những đạo bào bị cháy thành từng mảnh, mà ngay cả tóc cũng bị hói vài chỗ, nhìn thảm hại không thôi.
Đệ tử Xiển giáo vốn còn đang chờ phó giáo chủ bắt yêu nữ về hỏi tội.
Lúc này thấy yêu nữ đuổi theo đánh một tên ăn mày, mọi người lúc đầu còn không nhận ra tên ăn mày này lại là phó giáo chủ.
Đợi đến khi phản ứng lại, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Hoàn toàn không thể tin vào hai mắt mình.
“Trời ạ, ta nhìn thấy cái gì vậy?”
“Ngay cả phó giáo chủ cũng không phải là đối thủ của yêu nữ!”
“Sao yêu nữ này lại lợi hại như vậy?”
“Chẳng lẽ toàn bộ Xiển giáo không có ai là đối thủ của yêu nữ này sao?”
“Xiển giáo nguy rồi!”
“…”
Đệ tử của Xiển giáo tràn đầy căm giận, trong lòng lại dấy lên cảm giác bất lực.
Trong số các đệ tử của Xiển giáo, có một tu sĩ trẻ tuổi với oai hùng tuấn lãng, trên trán có một con mắt dựng thẳng, thấy phong thái tuyệt thế trấn áp Chuẩn Thánh, thần uy cái thế của Đát Kỷ, trong mắt không có vẻ phẫn nộ, ngược lại còn tràn ngập hâm mộ và ao ước.
Nếu mình có thể mạnh mẽ như vậy, sẽ không để mẫu thân bị giam cầm ở Hoa Sơn! Người này, chính là Nhị Lang Thần Dương Tiễn.
Chẳng qua, hắn bây giờ, vẫn còn đang học đạp ở môn hạ của Ngọc Đỉnh chân nhân, cũng không có danh tiếng gì.
Toàn tâm toàn ý mong sẽ có một ngày có thể chẻ Hoa sơn ra, cứu mẫu thân.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy phó giáo chủ của mình bị Đát Kỷ đuổi đánh, khuôn mặt chấn động đến run lên, suýt chút nữa nhổ cả râu của mình xuống.
Nhiên Đăng là Chuẩn Thánh, vậy mà lại bị một Đại La Kim Tiên đánh đến chạy trối chết, còn gì là thể diện của phó giáo chủ trước các đệ tử Xiển giáo, vậy mà lại bị một Đại La Kim Tiên đánh bại, sau này Xiển giáo sao còn thống lĩnh vạn tiên, hiệu lệnh Tam giới được nữa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy da mặt mình sắp cháy sạch hết rồi.
Dị tượng xảy ra ở núi Côn Luân, lúc này đã bị các Thánh Nhân khác cảm nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận