Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 136 - Ta cũng muốn ngươi đút cho ta (2)

“Chỉ vậy thôi?” Gương mặt Nữ Oa và Hậu Thổ đều ngây ngốc.
Cái này cũng đơn giản quá rồi đấy?
“Chỉ như vậy.” Đát Kỷ khẳng định: “Vô cùng đơn giản.”
Khóe miệng của Nữ Oa và Hậu Thổ không kiềm được run lên mấy cái.
Quả thật rất đơn giản.
Nhưng đây là Hỗn độn linh căn chứ không phải cỏ dại bên đường, có thể đơn giản như thế sao?
Nhịn được kích động mãnh liệt muốn phun nước bọt, Hậu Thổ nghĩ đến việc gì đó, hỏi Đát Kỷ: “Cây non của Hỗn độn linh căn này từ đâu mà có?”
Đát Kỷ lắc đầu nói: “Không biết, dù sao cũng do ca ca ta lấy ra.”
Xem ra, mấu chốt của tất cả mọi thứ vẫn nằm trên người Lý Nguyên!
Nữ Oa và Hậu Thổ thầm nghĩ.
“Ca ca ngươi thật sự chỉ là Địa Tiên Kỳ sao?” Nữ Oa không nhịn được bắt đầu nghi ngờ.
Cho dù là tính toán hay linh căn, hoặc là quản gia thâm sâu khó lường, chẳng có thứ nào mà một tu sĩ Địa Tiên Kỳ có thể làm được.
Nhưng Nữ Oa và Hậu Thổ đã thăm dò tu vi của Lý Nguyên vô số lần, quả thật chỉ có Địa Tiên Kỳ, chẳng có giấu diếm gì khác.
Đát Kỷ khẳng định nói: “Chỉ có Địa Tiên Kỳ, ta nhớ lúc nhỏ hắn tu luyện mấy năm, sau đó hắn nói tu vi đủ rồi, từ đó đến nay chẳng thấy hắn tu luyện nữa.”
Mới tu luyện mấy năm?
Trong lòng Nữ Oa và Hậu Thổ thầm lắc đầu.
Trong thời gian mấy năm có thể tu luyện ra thứ gì chứ?
Nhưng mà nếu như vậy, Nữ Oa và Hậu Thổ càng không tin hơn.
Không thể hiểu được sự bất thường của khu vườn này, rốt cuộc hình thành như thế nào vậy?
“Hai vị tỷ tỷ, bí mật của khu vườn này vốn chỉ được nói với tẩu tử của ta. Bây giờ ta nói với các ngươi rồi, các ngươi đừng truyền bậy bạ ra ngoài nhé!”
Đát Kỷ vội vàng nhắc nhở Hậu Thổ và Nữ Oa.
Hậu Thổ nói: “Ta chắc chắn sẽ không nói bậy bạ, nhưng có người thì chưa chắc!”
Nữ Oa: “Vừa hay cũng là lời mà ta muốn nói.”
Đát Kỷ thấy hai người lại có dấu hiệu bắt đầu cãi nhau, vội vàng nói: “Chúng ta ăn trái cây đi. Quả nho tím này rất ngon, ca ca của ta nói nó các tác dụng dưỡng nhan đó!”
“Dưỡng nhan thật sao?”
Nữ Oa và Hậu Thổ không cãi nhau nữa, lập tức vượt lên trước chạy đến chỗ nho tím.
Xem ra, cho dù nữ nhân đẹp như thế nào, vẫn không chống cự lại được mê hoặc của việc trở nên đẹp hơn.
Ngồi dưới gốc cây ăn trái cây cả một canh giờ, Nữ Oa và Hậu Thổ mới thỏa thích.
Ăn Hỗn độn linh quả đến no nê! Đây là chuyện mà trước nay bọn họ không dám tưởng tượng ra.
Không ngờ hôm nay lại có thể xa xỉ như vậy.
Ba người hết sức phấn khởi quay lại phòng khách, chỉ thấy Lý Nguyên và Vô Đương Thánh Mẫu, không biết Quy Linh Thánh Mẫu đang nói gì đó khiến hai người họ vui đến mức bật cười, run hết cả người.
“Có một chữ mọi người đều sẽ đọc sai. Là chữ gì?”
Lý Nguyên hỏi Quy Linh Thánh Mẫu và Quy Linh Thánh Mẫu.
Hai vị Thánh Mẫu cau chặt mày, ra sức suy nghĩ.
Vô Đương Thánh Mẫu nghĩ một lúc, ánh mắt sáng lên đáp: “Chữ mà mình không biết!”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Ngươi không biết nhưng người khác có lẽ sẽ biết.”
“Vậy đó là chữ gì?” Vô Đương nghĩ nát cả đầu cũng không nghĩ ra đáp án.
Quy Linh Thánh Mẫu cũng mờ mịt.
“Bọn ta thật sự không nghĩ ra, ngươi mau nói đáp án cho bọn ta đi!”
Quy Linh Thánh Mẫu vội vàng kéo tay áo của Lý Nguyên lắc lắc.
Gương mặt của Vô Đương cũng đầy tò mò nhìn Lý Nguyên.
“Các ngươi nên nghĩ thêm đi, để tránh sau khi ta nói ra đáp án các ngươi lại nói suýt nữa là nghĩ ra rồi.”
Lý Nguyên không vội nói ra đáp án.
“Lần này thật sự nghĩ không ra.” Vô Đương lắc đầu.
“Ta cảm thấy đây là một câu hỏi sai.” Quy Linh Thánh Mẫu nảy sinh nghi ngờ với câu hỏi.
Lý Nguyên mỉm cười gõ lên đầu Quy Linh Thánh Mẫu: “Là do ngươi quá ngốc. Chữ này chính là chữ ‘sai’, mọi người gặp chữ ‘sai’ đều đọc là ‘sai.”
“y da”
Quy Linh Thánh Mẫu vỗ trán của mình: “Hóa ra là chữ sai. Cái này cũng dễ quá rồi, sao ta lại không nghĩ ra được chứ!”
Lẽ nào thật sự là do ta quá ngốc sao?
Vô Đương Thánh Mẫu cũng lộ ra nét mặt bừng tỉnh.
Nàng hối hận không thôi: “Haizz, bọn ta nên suy nghĩ thêm chút nữa, suy nghĩ thêm một tý chắn chắn sẽ nghĩ ra!”
Lý Nguyên mắt trợn trắng: “Mỗi lần ta nói ra đáp án các ngươi đều nói là dễ, nhưng trước đó các ngươi lại không trả lời được.”
“Hỏi một câu nữa đi, lần này bọn ta chắc chắn trả lời được.” Quy Linh Thánh Mẫu không cam tâm nói.
Nhưng mà câu nói này vừa nãy nàng đã nói mấy chục lần rồi, nhưng không có một đáp án nào đúng cả.
Hậu Thổ nhìn thấy ba người chơi vô cùng náo nhiệt, không khỏi tò mò hỏi: “Các ngươi đang chơi gì vậy?”
Quy Linh Thánh Mẫu thấy hai người Hậu Thổ và Nữ Oa về, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, cung kính đáp: “Bọn ta đang chơi trò trí não phản ứng nhanh. Nhưng mà đầu óc của ta và sư tỷ phản ứng không hề nhanh, mấy câu hỏi của Lý Nguyên bọn ta chẳng trả lời được câu nào.”
Hậu Thổ tỏ vẻ thích thú, thử nói: “Trí não phản ứng nhanh, nghe thú vị đấy, ta cũng muốn chơi.”
Nữ Oa cũng hứng thú ngồi xuống ở bên cạnh: “Ta cũng muốn chơi.”
Lý Nguyên: “Được thôi, ta sẽ kiểm tra các ngươi, xem đầu óc các ngươi có phản ứng nhanh nhạy hay không.”
“Nhanh lên đi, chắc chắn không làm khó được ta!” Hậu Thổ vô cùng tự tin.
Nữ Oa: “Cũng sẽ không làm khó được ta!”
Lý Nguyên ra câu hỏi: “Trên cây cưỡi (bảy) con khỉ, trên mặt đất có một con khỉ, cộng lại có mấy con khỉ?”
“Có tám con.” Hậu Thổ nhanh chóng trả lời: “Quá dễ.”
Lý Nguyên nhìn những người khác một cái: “Các ngươi có đáp án khác hay không?”
Nữ Oa, Vô Đương, Quy Linh, Đát Kỷ đều mờ mịt.
Câu này cần phải hỏi lại nữa sao?
Quy Linh vội lén bấm ngón tay: “Là tám con khỉ, không sai.”
“Không phải ta đã trả lời rồi sao? Ngươi hỏi bọn họ làm gì?” Hậu Thổ không hiểu hỏi.
Lý Nguyên: “Bởi vì ngươi trả lời sai rồi.”
“Không thể nào!”
Hậu Thổ lập tức phản bác: “Câu hỏi này đơn giản như vậy, sao ta có thể trả lời sai được.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Dù sao thì câu trả lời của ngươi không phải là đáp án chính xác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận