Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1288 - Tiểu đội Thiên Thần bị bại lộ!! (2)

Tô Trường Ly, Đát Kỷ, Tiểu Tê Tử ở một bên cũng nghe thấy lời của Lý Nguyên.
Tiểu Tê Tử và Đát Kỷ mở pháp nhãn, có sự nhắc nhở của Lý Nguyên, cũng có thể nhìn thấy tiểu đội Thiên Thần đang ẩn thân.
Chỉ có hai người Tô Trường Ly và Hoàng Vĩ Kỳ, nhìn đến mơ mơ hồ hồ.
Không hề phát hiện xung quanh có gì khác thường.
Cữu cữu hờ nảy sinh ảo giác rồi hay sao?
Xung quanh vốn dĩ không có người, hắn vì sao lại nói chuyện với không khí vậy?
Còn nữa, ‘Nữ Oa’ và ‘Hậu Thổ’ không phải khoe khoang mình là Thánh Nhân hay sao?
Nếu quả thật có người lạ đến, bọn họ vì sao lại không phát hiện ra?
Trong lúc Tô Trường Ly đang cảm thấy nghi hoặc, chỉ thấy Nữ Oa kinh ngạc nhìn về phía bức tường ở sân, mở miệng hỏi: “Năm người các ngươi đến từ thế giới nào? Lén lén lút lút đột nhập vào đây để làm gì?”
Lần này, các thành viên tiểu đội Thiên Thần triệt để chết tâm thật rồi.
Nếu như đối phương đã nói ra được số người của bọn họ, rõ ràng bọn họ đã thật sự bị phát hiện rồi.
Do đó cũng không cần phải tiếp tục ẩn thân nữa rồi.
Các thành viên của tiểu đội Thiên Thần lập tức thu lại liễm tức thần thông, để lộ bản thân ngay trọng sân.
Nhưng lúc mà năm thành viên của tiểu đội Thiên Thần để lộ bản thân mình ra, Tô Trường Ly bất giác ngạc nhiên đến nổi mở to hai mắt.
Nàng không ngờ rằng, bên trong vườn, vậy mà thật sự có người ẩn núp.
Cữu cữu không phải nói chuyện với không khí.
Nhưng theo cách này, nàng càng sửng sờ hơn.
Vì sao trong viện có người ẩn núp, người phát hiện ra đầu tiên lại là cữu cữu?
Nữ Oa và Hậu Thổ thân là Thánh Nhân, đợi cữu cữu nhắc nhở rồi mới phát hiện ra điều bất thường?
Lẽ nào, hai người này thật sự không phải Thánh Nhân?
Bởi vì tu vi không cao hơn cữu cữu?
Đúng, chắc chắn là như vậy rồi!
Ta đã nói rồi mà, Thánh Nhân gì mà lại có thể chật vật để cùng gả cho cữu cữu?
Thánh Nhân gì mà lại có thể rửa rau cho cữu cữu?
Thánh Nhân gì mà lại có thể tranh giành đồ ăn như ma đói?
“Ngươi làm sao phát hiện ra bọn ta?”
Trịnh Hiên nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên, mở miệng hỏi.
Không hề trả lời câu hỏi Nữ Oa.
Lý Nguyên để điện thoại xuống, bình tĩnh trả lời: “Câu hỏi này có chút khó trả lời, giống như có người hỏi ta, sao lại phát hiện mặt trời vậy.”
Hắn hỏi ngược lại Trịnh Hiên: “Ngươi nói xem, ta là làm cách nào phát hiện ra mặt trời đây?”
Da mặt Trịnh Hiên giật giật.
Cảm thấy hết sức cạn lời.
Chúng ta, bắt mắt như mặt trời sao?
Phải biết rằng, trước đấy hai vị Thánh Nhân là Nữ Oa và Hậu Thổ đều không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ!
Hắn nhịn lại sự châm biếm, lại hỏi Lý Nguyên: “Ngươi là ai? Ta vì sao chưa từng nghe qua Hồng Hoang có một người giống như ngươi?”
Lý Nguyên lãnh đạm nói: “Ngươi đến Hồng Hoang bao lâu rồi? Chuyện chưa từng nghe qua còn nhiều lắm.”
Các thành viên tiểu đội Thiên Thần nghe vậy, tất cả bọn họ đều cau mày trong vô thức.
Nghe thấy ý tứ của Lý Nguyên trong lời nói, giống như biết được thời gian bọn họ tới Hồng Hoang vậy.”
Nhưng làm sao có thể?
Lý Nguyên biết bọn họ không phải là người của Hồng Hoang, tiểu đội Thiên Thần không khỏi ngạc nhiên.
Suy cho cùng, Hồng Hoang có tám vị Thánh Nhân, cộng thêm Mãng Hoang Chí Tôn, dùng cả hai tay là đủ để đếm qua rồi.
Vì vậy nếu như Lý Nguyên biết được bọn họ tới Hồng Hoang lúc nào, vậy thì khủng bố quá rồi.
Nói trắng ra, toàn bộ hành tung của bọn họ, đều bị Lý Nguyên nắm rõ.
Điều này khiến cho bọn họ có một loại cảm giác bị nhìn thấu.
“Ngươi biết bọn ta đến Hồng Hoang từ khi nào sao?
Từ Hoa Hữu hỏi Lý Nguyên thăm dò.
Lý Nguyên: “Ta không phải đã nói qua rồi sao? Các ngươi trong mắt của ta, giống như mặt trời, rõ ràng dễ thấy. Các ngươi tới Hồng Hoang khi nào, cũng giống như khi nào thì mặt trời mọc, muốn không biết cũng khó.”
Tô Trường Ly ở một bên nghe thấy trong lòng thấp thỏm.
Nàng không nghĩ tới, nhóm người trước mắt này, ấy vậy mà giống với nàng, không phải người của Hồng Hoang mà là đến từ thế giới bên ngoài.
Nhóm người này, dường như đến chưa lâu, hơn nữa còn mang theo cả tu vi tới nữa.
Cữu cữu ấy vậy mà biết nhóm người này từ khi nào xuyên không mà tới, vậy cữu cữu có biết ta cũng xuyên không tới hay không?
Hắn chắc chắn không biết được?
Dù sao thì, ta cũng là hồn xuyên.
Thân thể và tu vi của ta, đều không cùng tới.
Nếu ngay cả như vậy mà hắn cũng biết, vậy cũng quá kinh người rồi!
Trịnh Hiên nhìn thấy khẩu khí Lý Nguyên không nhỏ, bất giác hỏi lại: “Lẽ nào, ngươi chính là Thiên Đạo của Hồng Hoang hay sao?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Ta không phải Hồng Quân.”
Các thành viên tiểu đôi Thiên Thần nghe thấy vậy, bất giác cùng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải là Hồng Quân là được.
Có điều, nếu hắn đã không phải là Thiên Đạo Hồng Quân, vậy hắn là vị Thánh Nhân nào?
Vị Thánh Nhân nào lại có năng lực như vậy?
Đát Kỷ nhìn mấy người Trịnh Hiên, nhịn không được mở miệng hỏi: “Các ngươi đừng chỉ biết hỏi mà không trả lời chứ, các ngươi vì sao lại lén lút đột nhập vào nơi này? Để làm cái gì? Nếu không thành thực khai báo, hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này!”
Trịnh Hiên tất nhiên sẽ không nói ra mục đích của mình.
Hắn không thể nhìn ra sức mạnh thật sự của Lý Nguyên, thêm vào đó cũng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn đến sự chú ý của Thiên Đạo Hồng Quân, vì vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn âm thầm nháy mắt với các thành viên khác trong đội.
Lên kế hoạch, chuẩn bị rút lui.
Các thành viên của tiểu đội Thiên Thần cũng phối hợp ăn ý, chỉ cần một ánh mắt, là đã có thể hiểu rõ ánh mắt của đối phương.
Tất cả nhìn Trịnh Hiên nói rút, không một chút do dự, lập tức nhắm tới các hướng khác nhau, bay ra khỏi khu vườn.
Tốc độ nhanh chóng đến kinh ngạc, vượt ra khỏi không gian và thời gian.
Đừng nói là người bình thường, dù là Đát Kỷ hay Tiểu Tê Tử, đều không thể nắm bắt được hình bóng của mấy người đó.
Tô Trường Ly chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận