Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1406 - Mẹ nuôi của Nữ hoàng Tiên đường bị bắt?!

Cùng là cha, nhìn người ta, rồi nhìn lại mình.
Đúng là không thể so bì!
Tiểu Tê Tử gật đầu với Như Lai.
"Thì ra Đa Bảo đạo hữu cũng ở đây."
Nàng nhìn Hạo Thiên và Dao Trì, tò mò hỏi: "Các ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ sắp sửa quy y phật môn ư?"
Nghe thấy câu hỏi của Nữ hoàng Tiên đường, Hạo Thiên và Dao Trì cùng tỏ vẻ xấu hổ ra mặt.
Nói cái gì thế, bọn ta sao có thể quy y phật môn?
Nhưng, họ không kịp ngượng, chắp tay hành lễ với Tiểu Tê tỬ: "Bái kiến Nữ hoàng Tiên đường."
"Bộ dạng này của bọn ta đã làm Nữ hoàng Tiên đường chê cười."
Diệu Giác bên cạnh thấy Liễu Phàm đang đánh giá Tiểu Tê Tử.
Diệu Giác hoảng hốt.
Dù sao hắn cũng từng nghe nói đến đại danh của Nữ hoàng Tiên đường.
Về phần Liễu Phàm, sau khi cảm nhận được trong người Tiểu Tê Tử đang ẩn chứa muôn vàn lực pháp tắc, pháp lực như sông ngân hà, ánh mắt hắn không khỏi loé lên nét kinh ngạc. Đối phương chính là tu sĩ có thiên phú cao nhất mà hắn từng gặp từ trước đến nay.
Thảo nào lại có thể lập nên uy danh lớn đến thế.
Liễu Phàm đánh giá Tiểu Tê Tử, Tiểu Tê Tử cũng đánh giá Liễu Phàm.
Nàng nghĩ đến lúc thức dậy, phụ thân đã kể về lai lịch của Liễu Phàm, trên mặt không kìm được mà để lộ nét cười như có như không.
"Chẳng hay Nữ hoàng Tiên đường vì sao lại rảnh rỗi đến đây?
Như Lai tò mò hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử bình thản đáp: "Trẫm nghe nói, mẹ nuôi trẫm bị người ta bắt giữ, không thể không đến xem thử."
Nghe vậy, Như Lai bỗng vô cùng bối rối.
Mẹ nuôi Nữ hoàng Tiên đường bị bắt?
Đúng là tai hoạ khủng khiếp.
Suy cho cùng thì chọc Nữ hoàng Tiên đường cũng là đắc tội với Lý tiền bối.
Có thể yên ổn được sao?
Đúng rồi, mẹ nuôi của nữ hoàng là ai thế?
Sao mà trước giờ chưa bao giờ nghe nói tới vậy ta?
Mẹ nuôi của nàng với Lý tiền bối có quan hệ gì không đó?
Trong lòng Như Lai đầy hoảng loạn, ngoài mặt lại không chần chờ, hắn vội vàng hỏi Tiểu Tê Tử:
"Không biết mẹ nuôi của nữ hoàng là ai?"
Tiểu Tê Tử: "Người khác hay gọi nàng là Tam Thánh Mẫu."
Thì ra là Dương Thiền!
Không ngờ Dương Thiền lại leo lên được cành cao cỡ này!
Thôi tèo đời rồi!
Như Lai vừa cảm khái vừa vội vàng phân phó Diệu Giác: "Ngươi mau chóng mời Tam Thánh Mẫu ra đi, không được có bất kỳ chậm trễ nào hết."
Diệu Giác nghe Như Lai Phật Tổ phân phó, mặc dù có chút kỳ quái không biết vì sao Phật Tổ lại cung kính với nữ hoàng Tiên đường như vậy, đều sắp xấp xỉ với ăn nói khép nép luôn rồi.
Có điều nếu Phật Tổ đã lên tiếng rồi thì tự nhiên hắn không dám hỏi nhiều. Hắn vội vàng xoay người, chuẩn bị mời Tam Thánh Mẫu đi ra.
Nhưng mà, đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy giọng của Liễu Phàm lão tổ vang lên.
"Từ đã."
Diệu Giác lập tức dừng bước, nhìn Liễu Phàm lão tổ với ánh mắt nghi hoặc.
Liễu Phàm thản nhiên nhìn Như Lai và Tiểu Tê Tử, nói: "Tam Thánh Mẫu quấy rối ta thanh tu, dễ dàng mang đi như vậy có phải quá không coi ta ra gì rồi không."
Diệu Giác nghe vậy, vẻ mặt chợt trở nên chần chờ.
Hắn không khỏi nhìn Như Lai, trong mắt đầy vẻ khổ sở, lại quay sang nhìn Liễu Phàm lão tổ, không biết nên nghe theo ai.
Như Lai thấy Liễu Phàm không muốn thả người, trong lòng không khỏi chợt hẫng.
Rõ ràng rằng vị Liễu Phàm pháp sư này vẫn không hiểu rõ thân phận chân thật của nữ hoàng Tiên đường.
Không rõ ở trước mặt nữ hoàng Tiên đường, căn bản không thể làm màu được!
Nếu không... nó sẽ biến thành làm kẻ ngốc.
Hắn nhanh chóng truyền âm nhắc nhở Liễu Phàm: "Liễu Phàm pháp sư, bối cảnh của vị nữ hoàng Tiên đường này vô cùng không đơn giản, Thánh Nhân đều không thể đắc tội được. Nàng muốn đón Tam Thánh Mẫu đi thì để nàng đón đi thôi. Liễu Phàm pháp sư không nên vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội nàng, nếu không... hậu quả khó mà lường được."
Vẻ mặt của Liễu Phàm không có chút biến hóa nào.
Giống như không nghe thấy Như Lai truyền âm vậy.
Chỉ là mặt không thay đổi nhìn Tiểu Tê Tử.
Mà Diệu Giác thấy Liễu Phàm lão tổ không lên tiếng, cũng không dám đi thả Tam Thánh Mẫu ra tiếp. Như Lai bên cạnh thấy Liễu Phàm thờ ơ với lời nhắc nhở của hắn, trong lòng đều sắp muốn vội muốn chết.
Rốt cuộc ngươi có nghe thấy lời ta nói không đó hả?
Thánh Nhân đều không thể đắc tội đó, ngươi còn ở đó làm màu với chả làm mè cái gì?
Tiểu Tê Tử cười như không cười nhìn Liễu Phàm, nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào mới có thể thả mẹ nuôi ta ra?"
Liễu Phàm bình tĩnh nói: "Ta sẽ không làm khó ngươi đâu, chỉ cần nói lời xin lỗi với ta, đồng thời cam đoan về sau không hề tới Minh Sơn tự quấy rối ta tu luyện, ta sẽ thả một đường để mẹ nuôi của ngươi rời đi."
Ù!
Như Lai nghe thấy lời Liễu Phàm nói, lập tức kinh hãi đến máu nóng toàn thân lập tức sắp phun ra ngoài từ đỉnh đầu.
Nỗi lòng càng là chìm vào đáy cốc, tay chân lạnh lẽo.
Liễu Phàm lại muốn nữ hoàng Tiên đường xin lỗi, đây không phải là muốn chết sao?
Không phải ta đã nhắc nhở hắn rồi à?
Sao hắn không nghe lời khuyên của ta thế!
Loại người tự cho là đúng thế này, đúng là đáng ghét nhất mà!
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ, nhưng Như Lai lại không thể thấy chết mà không cứu được.
Dù sao, sự tồn tại của Liễu Phàm có thể khiến cho thực lực của Phật môn tăng lên một khoảng lớn. Liễu Phàm là người của Phật môn, để mặc cho Liễu Phàm đắc tội Lý tiền bối, nếu như khiến cho Lý tiền bối cảm thấy chán ghét Phật môn thì không được tốt cho lắm.
Như Lai nhịn xuống sự hoảng loạn trong lòng, nhanh chóng nói với Liễu Phàm: "Liễu Phàm pháp sư, không phải là một chút chuyện nhỏ thôi sao? Hà tất phải tính toán chi li như thế?"
"Cho ta chút mặt mũi, thả Tam Thánh Mẫu đi."
Dứt lời, hắn cười xòa nói với nữ hoàng Tiên đường: "Nữ hoàng bệ hạ, vừa nãy Liễu Phàm pháp sư chỉ vô tâm nói vậy thôi, mong ngài không đặt chuyện ấy trong lòng."
Diệu Giác ở bên cạnh thấy Phật Tổ lấy lòng nữ hoàng Tiên đường như vậy, vẻ mặt càng thêm kỳ quái hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận