Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 159 - Trong lòng Na Tra khổ quá

Nói xong, hắn lại nhanh chóng tạ tội với Đát Kỷ: “Tính cách tiểu nhi tính cách xúc động, ngôn từ lỗ mãng, đã đắc tội, mong rằng em chồng không để bụng. Ngao Bính, ngươi còn không mau xin lỗi Tô tiên tử?”
Ngao Bính thấy phụ vương lại giúp một người ngoài dạy dỗ mình, còn muốn hắn xin lỗi, mặt mũi lập tức khó chịu, sắc mặt lúc này đã nổi giận đến đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm.
“Làm sao, ngay cả phụ vương nói ngươi cũng không nghe sao?” Vẻ mặt Ngao Quang nghiêm khắc.
Ngao Bính không dám ngỗ nghịch với phụ vương, mặc dù trong lòng rất bất mãn nhưng vẫn nhịn cơn phẫn nộ xuống, cúi thấp đầu nói xin lỗi với Đát Kỷ: “Xin lỗi.”
Thấy có người nghi ngờ ca ca, lúc đầu trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhưng nàng thấy Đông Hải Long Vương thật sự khách sáo, còn rất cung kính, cơn giận trong lòng ít nhiều cũng tiêu tan.
“Bỏ đi.”
Nàng an ủi nói với Long Vương: “Bá phụ yên tâm, mặc dù ca ca của ta không bằng lòng nhưng ta sẽ ở lại giúp các ngươi vượt qua sát kiếp.”
Đông Hải Long Vương nghe vậy thì lập tức vui sướng.
Đát Kỷ ở lại đây, nếu có ngày xảy ra chuyện gì, ca ca của nàng cũng có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
“Có em chồng hỗ trợ, ta yên tâm rồi.”
Ngao Bính thấy bộ dáng phụ vương khúm núm, ăn nói khép nép thì trong lòng càng khó chịu hơn.
“Hừ.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, bất bình tức giận lập tức rời khỏi đại điện, dự định nhắm mắt làm ngơ.
Đát Kỷ thấy thế thì không khỏi nói một câu: “Người này nóng tính như vậy, sợ sát kiếp sẽ ứng nghiệm lên người hắn.”
Rầm!
Ngao Bính lảo đảo, lập tức ngã xuống đất.
Hắn chật vật đứng lên, sắc mặt lập tức đen xì như than.
Hắn cảm thấy Đát Kỷ cố ý nguyền rủa hắn.
Trên mặt đám người Ngao Quang, Ngao Châu cũng lộ ra vẻ lúng túng.
Không biết nên làm sao với lời Đát Kỷ nói.
Ầm!
Vào lúc bầu không khí đang lúng túng thì đột nhiên Long cung chợt rung động một hồi.
Mặt biển bên ngoài Long cung cũng dậy sóng không ngừng. Vô số tôm cá rùa, san hô tảo biển bị sóng biển mãnh liệt cuốn theo, quay cuồng không kiểm soát.
“Ối, làm sao thế?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“...”
Đám người hốt hoảng khó hiểu.
Ngao Bính không muốn đứng ở Long cung nữa nên nói: “Ta ra ngoài xem tình hình.”
Nói xong cũng không đội Ngao Quang đồng ý, lập tức vội vàng bay ra khỏi thủy tinh cung.
Long tộc hầu như đều am hiểu thuật khống thủy, vì vậy sóng biển mãnh liệt cũng không hề ảnh hưởng đến Ngao Bính.
Hắn đi ra ngoài khơi, theo cảm nhận được dao động pháp lực, nhanh chóng tìm thấy thủ phạm trên một bờ biển.
Đó là một đứa trẻ bốn hay năm tuổi, cởi truồng nghịch nước bên bờ biển.
Đứa trẻ cầm một Hồng Lăng khuấy động nước biển, xoáy nước biển thành một vòng xoáy khổng lồ.
Vừa khuấy động vừa hưng phấn hét to: “Lớn thêm chút nữa, vòng xoáy lớn hơn chút nữa.”
Trong lòng Ngao Bính vốn đang tràn ngập tức giận, lúc này hắn thấy một đứa bé đang làm phép khuấy động nước biển, nhiễu loạn Long cung, có thể làm bị thương không ít binh tôm tướng tép thì không khỏi giận đến tím mặt.
Vì vậy hắn nổi giận quát với đứa bé kia: “Ngươi là con cái nhà ai? Sao lại tùy tiện sử dụng pháp bảo, quấy nhiễu Long cung?”
Đứa bé kia đương nhiên là Na Tra.
Mỗi ngày hắn đều bị mấy lão phu tử thay biên nhau đến dạy dỗ, tâm trạng buồn bực vô cùng.
Khó khăn lắm mới tranh thủ thời gian đi tắm rửa, vẫn bị người ta quát mắng, bởi vậy hắn cũng tức giận nói: “Ngươi quan tâm ta là ai, pháp bảo của ta muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, người ngoài đừng xen vào.”
Nói xong, hắn còn cầm trong tay Hỗn Thiên Lăng khuấy động càng mạnh hơn.
Ngao Bính mới bị Đát Kỷ làm tức giận, bây giờ lại bị một đứa con nít đối đầu, nào chịu được.
Hắn không nuốt trôi được cơn tức, nói: “Được lắm tên trộm kia, ngươi nhiễu loạn Long cung, khuấy loạn đả thương lính tôm tướng cua của Long cung, sao ta lại không quan tâm được? Ta phải bắt ngươi đến Long cung đánh một trận, người lớn nhà ngươi cũng không nói được.”
Na Tra cười lạnh, nói: “Hoá ra là người của Long cung. Còn muốn bắt ta? Nếu làm ta tức giận, có tin ta lột da lão cá trạch Đông Hải Long Vương kia không?”
Ngao Bính thấy Na Tra sỉ nhục phụ vương như thế thì làm sao chịu được, lập tức quát to: “Tức chết ta!”
Hắn lập tức cầm Phương Thiên Họa Kích đâm về phía Na Tra.
Na Tra thấy thế, không hề hoang mang mà tung ra Hỗn Thiên Lăng dài bảy thước.
Hỗn Thiên Lăng như ngàn ngọn lửa phủ xuống, trong nháy mắt phủ kín Ngao Bính.
Trong lòng Ngao Bính quá sợ hãi, lập tức muốn sử dụng thần thông để thoát khỏi trói buộc.
Nhưng Na Tra lại là kẻ độc ác, thừa dịp ngươi gặp chuyện mà muốn mạng ngươi, sau khi hắn trói Ngao Bính lại thì lại lấy ra vòng càn khôn, đập vào gáy Ngao Bính.
Lúc này Ngao Bính đã bị đánh cho não văng tung tóe, hiện ra hình tròn, thẳng tắp ngã xuống biển.
Na Tra ung dung tiêu diệt Ngao Bính, thấy thi thể Ngao Bính hóa thành hình rồng thì lẩm bẩm: “Ta nghe nói gân rồng không tệ, dứt khoát rút gân rồng của hắn để làm cho phụ thân một cái thắt lưng, nói không chừng phụ thân sẽ vui vẻ, cũng không cần mời nhiều phu tử như thế cho ta nữa.”
Nghĩ đến sáu bảy thầy giáo trong nhà, Na Tra lại không khỏi đau đầu.
Nghe mẫu thân nói, là bởi vì có một người xem bói ở Triều Ca, nói tương lai ta hư hỏng, vì vậy phụ thân mới mời nhiều phu tử cho ta như vậy, mỗi ngày đều lải nhải bên tai ta không ngừng.
Hừ, tương lai ta đến Triều Ca, tiểu gia ta nhất định phải tìm ông thấy tướng bại hoại kia, xem hắn còn dám nói bậy hay không, làm hại ta mỗi ngày đều bị đánh nhiều như vậy!
Đáy Long cung.
“Ôi trời ơi, không ổn rồi.”
Đát Kỷ suy nghĩ cái gì, đột nhiên kêu to lên.
“Đát Kỷ tỷ tỷ làm sao thế?” Ngao Châu hỏi Đát Kỷ.
Đát Kỷ kêu lên: “Long cung các ngươi gần đây phạm phải sát kiếp, lúc này bên ngoài đột nhiên xảy ra chuyện lạ, Ngao Bính ra ngoài mong đừng gặp phải ứng kiếp.”
“Không thể nào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận