Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 144 - Hoàn toàn đánh trúng chỗ yếu của Tây Vương Mẫu!

Nếu là bình thường, nàng tuyệt đối không dám to gan hỏi Lý Nguyên như vậy, nhưng hiện tại Tây Vương Mẫu hơi say nên càng phóng khoáng hơn so với bình thường.
Lý Nguyên: “Thật ra ta giúp Hậu Thổ chỉ có một nguyên nhân, lúc trước nàng dùng thân hóa Luân Hồi, ta rất bội phục.
Mỹ nữ chẳng qua chỉ là lời nói đùa mà thôi.”
Tây Vương Mẫu nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lý Nguyên một lúc, chỉ thấy ánh mắt Lý Nguyên giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, không có sợ hãi.
Nàng gật đầu nghiêm túc: “Ta tin ngươi.”
Lý Nguyên cười nhạt.
Tâm trạng Tây Vương Mẫu đột nhiên tốt lên, nàng thúc giục Lý Nguyên: “Ngươi vẫn nên xem vận mệnh cho ta chút đi, xem tương lai của ta sẽ như thế nào?”
Lý Nguyên nhìn Tây Vương Mẫu, hơi tiếc nuối nói: “Vận mệnh của ngươi không tốt lắm, nhìn trước mắt thì cao quý, phía sau lại cô đơn không nơi nương tựa…”
Chỉ nghe mấy câu, tinh thần Tây Vương Mẫu đã chấn động, há miệng kinh ngạc.
Mấy câu nói này của Lý Nguyên có thể nói là hoàn toàn đánh trúng chỗ yếu của Tây Vương Mẫu.
Phải nói Tây Vương Mẫu từng là tồn tại xưng bá một phương ở hồng hoang, chỉ là từ sau khi Đông Vương Công đứng đầu nam tiên bị Yêu tộc giết, Tây Vương Mẫu vẫn luôn thận trọng, không còn suy nghĩ thống trị quần tiên nữa.
Mặc dù hiện giờ Yêu đình đã bị diệt, nhưng bởi vì Tây Vương Mẫu mang danh đứng đầu nữ tiên, cho nên các thế lực khác cũng nhìn nàng như hổ rình mồi.
Tây Vương Mẫu không dám có chút sơ suất nào, lúc này mới tổ chức hội bàn đào, chính là vì lôi kéo tu sĩ tam giới, tránh bị các thế lực khác dễ dàng đánh chết.
Chỉ là tu sĩ nàng lôi kéo ngoại trừ… một mình Trấn Nguyên Tử có thực lực cường hãn thì những tu sĩ khác đều không chịu được trọng dụng, chỉ có thể làm mạnh thanh thế bình thường, thật sự gặp chuyện thì chạy sớm rồi.
Điều này khiến cho trong lòng Tây Vương Mẫu luôn không có cảm giác an toàn, nghĩ đến kẻ địch nhìn chằm chằm, nàng đã sầu não đầy mặt, ăn ngủ không ngon.
Chuyện này là bí mật sâu nhất trong lòng nàng, nhưng không ngờ lại bị Lý Nguyên nói ra.
Có thể tưởng tượng được trong lòng rung động cỡ nào.
Hiện giờ, nàng không còn nghi ngờ năng lực bói toán của Lý Nguyên nữa.
Ngược lại có cảm giác khiếp sợ khi tất cả bí mật đều bị nhìn thấu.
Lý Nguyên tiếp tục nói: “... Chỉ là, mặc dù vận mệnh ngươi đau khổ, nhưng chỉ cần luôn cẩn thận thận trọng, an phận ở một góc, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là trong tương lai không xa sẽ mất đi một vật rất quý giá để ngăn cản sát kiếp.”
“Cẩn thận thận trọng, an phận ở một góc.”
Tây Vương Mẫu hoảng hốt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ chua xót vô tận.
Nghĩ đến nàng đường đường là nữ tiên đứng đầu Đạo Tổ thân phong, lại phải cẩn thận thận trọng mới có thể bảo toàn tính mạng, điều này có khác gì với kéo dài hơi tàn, nghĩ đến đây, Tây Vương Mẫu trực tiếp cầm bình rượu đổ vào trong miệng.
Lý Nguyên thấy vậy, khóe miệng trực tiếp co giật.
Cầm bình rượu uống sẽ làm bẩn rượu mất!
“Khụ khụ khụ!”
Bởi vì uống quá gấp, men rượu lại quá mạnh, Tây Vương Mẫu lập tức bị sặc.
Nàng ho liên tục một lúc mới hồi phục lại.
Chỉ có điều, men say trên mặt nàng càng đậm hơn vừa rồi.
“Lý huynh, ngươi nói ta có cách thay đổi vận mệnh không?”
Nàng say mông lung hỏi Lý Nguyên, âm thanh đắng chát nói không nên lời.
Lý Nguyên thấy Tây Vương Mẫu cuối cùng cũng bỏ bình rượu xuống, vội vàng cầm bình rượu lau cẩn thận.
Vừa lau, hắn vừa thuận miệng nói: “Chỉ cần có tâm, chuyện gì cũng có thể thay đổi.”
Trong mắt Tây Vương Mẫu lập tức hiện lên một tia sáng.
Đúng vậy, chỉ cần có tâm, ta nhất định không thể để số mệnh của bản thân như kéo dài hơi tàn như vậy được.
Hơn nữa chẳng phải hôm nay ta đã gặp Lý Nguyên sao? Năng lực bói toán của hắn có một không hai trong thiên hạ, quan trọng là ngay cả Thánh Nhân cũng thấp giọng với hắn, chỉ cần ta có thể kết giao với hắn, cần gì phải lo lắng những người có lòng dạ khó lường đó nữa, Tây Vương Mẫu không khỏi chấn động tinh thần.
Nhìn ánh mắt của Lý Nguyên tràn ngập thần thái.
Đột nhiên, nàng chú ý đến động tác lau bình rượu của Lý Nguyên, da mặt không khỏi run rẩy.
Có cần chê như vậy không? Tây Vương Mẫu đoạt lấy bình rượu trong tay Lý Nguyên, nàng rót cho Lý Nguyên một ly trước, sau đó rót cho mình một ly.
“Đa tạ sự chỉ điểm của Lý huynh, ta kính ngươi một ly.”
Nói xong, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Lý Nguyên cầm lấy rượu Bách Hoa bên cạnh uống một ly.
“Ta hơi đau đầu, tửu lượng thấp.”
Tây Vương Mẫu: “...”
Hiện tại nàng đã hoàn toàn tin nguyên nhân Lý Nguyên giúp Hậu Thổ quả thật không phải bởi vì Hậu Thổ là đại mỹ nữ.
Hắn căn bản không biết cái gì là mỹ nữ.
Tây Vương Mẫu nhẫn nhịn buồn bực mãnh liệt, nàng đưa tay móc ra hai mươi quả bàn đào từ trong tay áo ra đưa cho Lý Nguyên.
“Ta không có gì để cảm tạ, tặng cho Lý huynh hai mươi quả bàn đào này giải khát vậy.”
“Đa tạ.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói tiếng cảm ơn, trong mắt không chút vui mừng nào.
Tây Vương Mẫu càng thêm buồn bực.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người nhìn thấy quả bàn đào lại thờ ơ như vậy.
Nàng rất muốn giải thích cho Lý Nguyên đôi chút điểm quý giá của quả bàn đào, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn là từ bỏ.
Nói chuyện với Lý Nguyên thêm một lúc... Tây Vương Mẫu lập tức cáo từ rời khỏi Triều Ca.
Chỉ là trong lòng nàng đã định, sau này nhất định phải tới nơi này nhiều hơn.
So với mở hội bàn đào để kết giao với những tu sĩ đó, vẫn là kết giao Lý Nguyên đáng tin cậy hơn.
Mấy ngày sau khi Tây Vương Mẫu rời đi, Lý Nguyên nhận được lời mời của Hoàng Phi Hổ bảo hắn đến Khoái Hoạt Lâm cùng khoe khoang, hơn nữa còn có chuyện muốn làm phiền hắn.
Lý Nguyên đến Khoái Hoạt Lâm, Hoàng Phi Hổ lập tức giới thiệu cho hắn một nam tử trung niên xa lạ.
“Lý Nguyên, người này là Tổng binh Lý Tịnh của Trần Đường Quan, ngươi có thể gọi hắn là lão Lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận