Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2015 - Thấp kém, rõ ràng là thèm đồ ăn vặt của ta

Do đó Lý Nguyên chỉ đành coi như không biết suy nghĩ của Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ thấy Lý Nguyên chỉ tập trung đặt từng gói đồ ăn vặt lên giá hàng, hắn không đáp lại ánh mắt tha thiết của nàng nữa trong lòng trở nên mất mát vô cùng.
Ta phải làm sao mới có thể luôn được ăn đồ ăn ngon như vậy đây?
Nếu như sau này không thể được ăn đồ ăn ngon thế nữa, ta phải làm sao đây?
Tiểu Long Nữ thầm buồn rầu.
Bỗng nhiên Tiểu Long Nữ nghĩ ở đây là khách điếm nếu như ở lại nơi này, sau này không phải mỗi ngày đều có cơ hội ăn chực uống chực rồi sao?
Ý kiến này rất hay!
Ta thật sự quá là thông minh!
Nghĩ đến đây Tiểu Long Nữ nói với Lý Nguyên: “Ta muốn thuê phòng.”
Lý Nguyên chỉ lên bảng giá.
Tiểu Long Nữ không nói nhiều, nàng đặt một viên trân châu to bằng trứng gà lên bàn một cái bộp: “Cái này có thể đặt tiền phòng trong bao lâu?”
Sau khi Lâm Triều Anh chết, Tiểu Long Nữ kế thừa toàn bộ của cải của Cổ Mộ phái, do đó đối với Tiểu Long Nữ một viên trân châu chẳng qua chỉ là một giọt nước mà thôi!
Lý Nguyên: “Năm năm.”
Tiểu Long Nữ: “Vậy ta ở thuê trước năm năm.”
Lý Nguyên: “...”
Cảm giác giống như Tiểu Long Nữ sắp xem khách điếm là nhà rồi.
Người có tiền khí phách thế đấy.
Lý Nguyên: “Viên trân châu này của ngươi có thể mua được một biệt viện nhỏ ở gần đây.”
Tiểu Long Nữ: “Ta không muốn mua biệt viện, ta chỉ muốn ở khách điếm.”
Người nào muốn sống ở khách điếm?
Rõ ràng là thèm khái đồ ăn của ta.
Đừng cho rằng ta không biết.
“Trước tiên nói cho rõ.” Lý Nguyên nhắc nhở: “Cửa tiệm này bao ở không bao ăn, ngươi phải tự lo chuyện ăn uống.”
“Hả, không bao ăn à?” Tiểu Long Nữ đầy thất vọng.
Nàng sở dĩ sống ở khách điếm vì muốn bao ăn bao ở, không ngờ rằng lại không được bao ăn.
Trên đời này sao lại có quy định vô lý như vậy?
Lý Nguyên gật đầu chỉ vào hàng chữ nhỏ dưới bảng giá nói: “Kìa người xem đã nhắc nhở rồi.”
Tiểu Long Nữ nhìn theo hướng ngón tay của Lý Nguyên, quả nhiên phía dưới bảng giá có một hàng chữ Hành được viết bằng bút lông.
Nét chữ phóng khoáng thanh thoát, âm dương trầm bổng vô cùng đẹp.
Thậm chí Tiểu Long Nữ còn có một ảo giác hàng chữ này đã nhập đạo rồi.
Có điều nội dung viết trong đó không hề đẹp như vậy.
“Tiền phòng chỉ gồm phòng ở, không bao một ngày ba nữa, không bao trà nước điểm tâm.”
Tuy thất vọng nhưng cho dù thế nào Tiểu Long Nữ vẫn phải ở lại đây.
Lý Nguyên thấy Tiểu Long Nữ còn muốn thuê phòng nên nhận lấy trân châu sau đó đưa cho Tiểu Long Nữ một chiếc chìa khóa.
“Tầng hai phòng đầu tiên.”
Sau khi nhắc nhở một câu, Lý Nguyên bèn một mình mang theo hai đĩa đồ ăn vặt, một bình rượu vang, một ly thủy tinh chân cao đi ra hậu viện.
Để một mình Tiểu Long Nữ đứng trong phòng khách nhìn chìa khóa trong tay, nét mặt không nói nên lời.
“Cứ vậy đuổi ta đi à?”
Tiểu Long Nữ nghĩ một lúc rồi không đi lên lầu xem phòng của mình, mà cũng đi đến hậu viện.
Đến hậu viện Tiểu Long Nữ liền nhìn thấy Lý Nguyên đang nằm trên một chiếc ghế dựa lắc lư trong đình nghỉ mát phơi nắng.
Thỉnh thoảng sẽ có một miếng điểm tâm hay một dòng rượu vang tự động bay vào miệng của Lý Nguyên.
Tiểu Long Nữ sống lâu như vậy, ngày thường không tu luyện thì chính luyện, dạy bảo Dương Quá chính là hoạt động giải trí duy nhất của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người lười nhác thong dong như thế.
Cũng là lần đầu tiên nàng phát hiện hóa ra đời người ngoại trừ tu luyện còn có thể sống thanh thản thoải mái như thế.
Điều này khiến Tiểu Long Nữ không khỏi cảm thấy nóng lòng muốn thử, nàng cũng muốn trải nghiệm cuộc sống lười biếng là cảm giác thế nào.
Vừa hay Tiểu Long Nữ thấy bên cạnh Lý Nguyên còn có một chiếc ghế dựa nữa.
Thế là nàng lập tức đi vào đình nghỉ mát, bắt chước theo tư thế của Lý Nguyên cũng nằm lên ghế dựa.
Sau khi nằm lên, ghế dựa lại bắt đầu tự đung đưa chầm chậm.
Giống như quay về thời đại cái nôi.
Quan trọng là mỗi một khúc gỗ trên ghế dựa lại có thể chuyển động.
Di chuyển đến người của Tiểu Long Nữ giống như đang mát xa toàn thân.
Mức độ không nặng không nhẹ quả thật thoải mái không chịu được, hưởng thụ đến cực điểm.
“Ừm hưm!”
Tiểu Long Nữ thậm chí không nhịn được bật ra tiếng ngâm khe khẽ.
Sau khi bật ra âm thanh đó, Tiểu Long Nữ cảm thấy không ổn lắm.
Gương mặt vốn dĩ trắng như tuyết cũng không khỏi ửng lên hai vết đỏ hồng hây hây.
Nàng lén nhìn Lý Nguyên một cái, phát hiện Lý Nguyên vẫn đang nhắm mắt không hề tỏ ra bất cứ biểu cảm kỳ lạ nào, lúc này nàng mới thầm thở phào một hơi.
Tiểu Long Nữ tiếp tục nhắm mắt trải nghiệm sự lười biếng mà trước đây nàng chưa từng trải qua.
Cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu lên người, ngọn gió khẽ thổi qua khuôn mặt, còn có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt phất phơ trong không khí, Tiểu Long Nữ nghĩ không hiểu tại sao trước đây bản thân mình chỉ biết tu luyện, lại không biết rằng hóa ra đời người còn có thể hưởng thụ như thế này?
Nàng chỉ cảm thấy nửa cuộc đời trước sống thật uổng phí!
Tuy nằm như vậy rất thích, nhưng Tiểu Long Nữ vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng thoải mái như vậy, rốt cuộc là khó chịu ở đâu vậy?
Cho đến khi Tiểu Long Nữ nhìn thấy một miếng khoai tây chiên tự động bay vào miệng Lý Nguyên, nàng mới hiểu ra đã thiếu điều gì.
Ôoooo, nàng không có đồ ăn vặt.
Ta cũng muốn nằm ăn đồ ăn vặt như vậy.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tiểu Long Nữ thấy Lý Nguyên nhắm mắt lại, nàng ngay lập tức lén lút dùng pháp lực để điều khiển miếng khoai tây vào miệng mình.
Nàng cắn một miếng khoai tây chiên giòn tan và tận hưởng sự xoa dịu trên chiếc ghế tựa, Tiểu Long Nữ cuối cùng cũng lấy lại được sức lực.
Chiếc ghế xếp này với đồ ăn vặt là hoàn hảo!
Khà Khà!
Tuy Lý Nguyên đã nhìn thấy hành động của Tiểu Long Nữ, nhưng hắn không ngăn cản nàng.
Là do chiếc ghế này quá thoải mái, nên Lý Nguyên cũng không thèm mở miệng ngăn cản nàng trộm khoai tây, thấy Lý Nguyên không thèm để ý, nàng càng thêm đắc ý.
Nàng cảm thấy hương vị của khoai tây chiên dường như trở nên thơm hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận