Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 885 - Lâm Tiêu chưởng môn gọi tiền bối

Dương Hàm cười xấu hổ làm hòa: “Ăn cơm vẫn còn sớm, chuyện mời ăn cơm lát nữa lại nói sau.”
Quách Hàm Huyên tiếp lời: “Trước tiên chúng ta đi dạo một vòng núi Thanh Thành đi, đi dạo xong thì không xa lạ nữa.”
Sắc mặt Lý Nguyên không thay đổi, tiếp tục đi lên trên núi.
“Nghe nói Lâm Tiêu đạo trưởng ở núi Thanh Thành thật sự có công phu, là một vị cao thủ công phu, không biết là thật hay giả?” Vương Bác Văn đột nhiên tò mò hỏi.
Trịnh Tư Nam nghe vậy thì khinh thường nói:
“Trên đời này làm gì có công phu thật? Đều là trò lừa bịp gạt người, người lớn tuổi có thể rèn luyện thân thể một chút, nhưng muốn nói về thực chiến thì căn bản không phải là đối thủ của Thái quyền và đấu vật.”
Vương Bác Văn: “Nhưng tất cả mọi người đều nói Lâm Tiêu đạo trưởng biết khinh công, hắn có thể dễ dàng bay lên thềm đá năm sáu thước, quyền pháp cũng rất lợi hại.”
Trịnh Tư Nam cười lạnh nói: “Ta cũng xem video hắn thi triển khinh công rồi, chỉ có thể nói cái kia là Parkour, không thể nói là khinh công. Hơn nữa, ba giây Mã Hỗn Nguyên bị hạ đo ván, còn không thể để cho ngươi tỉnh ngộ công phu là giả sao?”
Vương Bác Văn khó hiểu nói: “Nếu như võ thuật là giả, vậy tại sao trăm năm trước lại lưu truyền ra nhiều chiến tức võ thuật đại sư như vậy? Đánh bại đại lực sĩ của ngoại quốc, đánh bại võ sĩ đông dương, những đại sư võ thuật này cũng không phải là tưởng tượng ra.”
Trịnh Tư Nam suy đoán nói: “Có lẽ đa số là khoe khoang khoác lác, ví dụ như Mã Hỗn Nguyên, nếu như hắn ở trăm năm trước, với thiên phủ chém gió của hắn, nói không chừng bây giờ những người như chúng ta cũng sẽ coi hắn là một vị đại sư chân chính. Nhưng thật ra hắn chỉ là một kẻ lừa đảo.”
“Lý Nguyên, ngươi có tin trên thế giới có công phu thật không?” Dương Hàm hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu nói: “Tin.”
Đám người đều bất ngờ nhìn Lý Nguyên.
Trịnh Tư Nam không nhịn được mở miệng nói:
“Sao ngươi lại tin tưởng võ thuật? Trong khoảng thời gian này, võ thuật truyền thống bị Từ Nhất Phàm làm giả, sợ tới mức tất cả đều không dám ứng chiến, Mã Hỗn Nguyên cùng một đám người đam mê chiến đấu chưa huấn luyện lên lôi đài, kết quả ba giây đã bị hạ. Những chuyện này đều là bằng chứng, cái gọi là võ thuật truyền thống đều là lừa đảo.”
Lý Nguyên thản nhiên nói:
“Cái này cũng không thể chứng minh võ thuật truyền thống đều là giả, chỉ có thể nói, đại sư giả trong vòng võ thuật truyền thống hơi nhiều mà thôi.”
Trịnh Tư Nam thở dài, hơi bất đắc dĩ nói: “Ôi, vĩnh viễn cũng không thể đánh thức một người đang cố gắng giả vờ ngủ, sự thật rõ ràng như vậy mà còn cứng miệng.”
Quách Hàm Huyên nói với Lý Nguyên: “Sao ngươi lại tin võ thuật truyền thống là thật?”
Lý Nguyên: “Bởi vì ta biết.”
Không khí đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Mọi người không thể tin nổi mà nhìn Lý Nguyên, vẻ mặt ngẩn ra.
Bọn họ không ngờ, Lý Nguyên lại nói mình biết võ thuật truyền thống.
Quá bất ngờ.
Trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói cái gì.
Một lát sau, đám người mới hồi phục lại tinh thần.
Dương Hàm mừng rỡ kêu lên: “Ngươi còn biết võ thuật truyền thống sao? Có lợi hại không?”
Lý Nguyên: “Chưa từng gặp đối thủ.”
Dương hàm cảm thấy, nam thần của mình đúng là không biết khiêm tốn.
Trịnh Tư Nam xem thường nói: “Ngươi khoác lác à! Võ thuật truyền thống chỉ tốt gỗ hơn tốt nước sơn, căn bản không thể thực chiến.”
Vương Bác Văn quan sát Lý Nguyên, hoài nghi nói: “Không nói những thứ khác, chỉ với thể chất này của ngươi, cũng không thể là cao thủ quyền anh, vô địch không đối thủ chứ.”
Lý Nguyên không cãi nhau với Trịnh Tư Nam và Vương Bác Văn, tiếp tục đi lên núi.
Nhưng đúng lúc này một thân hình đột nhiên từ chân núi chạy rất nhanh đến.
Vương Bác Văn thấy đối phương thì mừng rỡ kêu lên: “Đây là Lâm Tiêu đạo trưởng, động tác của hắn thực sự rất nhanh.”
Chỉ chốc lát sau, Lâm Tiêu lập tức chạy đến bên mọi người.
Vù vù!
Chỉ thấy hơi thở của hắn hơi nặng nề, trán ướt mồ hôi, hiển nhiên là tiêu hao không ít thể lực.
Hắn thấy thân hình của Lý Nguyên thì vui mừng quá đỗi, vội vàng ra trước mặt Lý Nguyên, chắp tay hành lễ nói: “Bái kiến tiền bối.”
Tiền bối?
Nghe xưng hô của Lâm Tiêu thì mấy người Dương Hàm, Trịnh Tư Nam, Vương Bác Văn ngạc nhiên sững sờ, cằm suýt chút nữa rơi xuống đất.
Lâm Tiêu này đã bốn mươi tuổi, hơn nữa còn lại chưởng môn đạo phái núi Thanh Thành, địa vị vô cùng cao quý, sao có thể gọi một thanh niên hai mươi tuổi là tiền bối chứ?
Có phải nhầm lẫn hay không?
Lý Nguyên này, nhìn thế nào cũng không giống tiến bồi mà?
Trong lòng mọi người đều ngây ngẩn.
Lúc này trong lòng Lâm Tiêu vô cùng kích động.
Lúc trước hắn nhận được điện thoại của đệ tử ở dưới sơn môn, nói có một vị tùy tùng thần tiên lúc này đang ở quảng trường dưới sơn môn, đang làm mọi người vây xem.
Lâm Tiêu ban đầu nghe cái gì mà thần tiên, tùy tùng thì cười nhạt.
Mặc dù hắn là đạo sĩ nhưng không tin trên đời này có thần tiên tồn tại.
Hắn chỉ là coi đạo pháp như một phương pháp tu tâm dưỡng tính mà thôi.
Nhưng hắn nghe đệ tử nói, tộc trưởng của thế gia Trịnh gia ở Giang Nam đích thân đến bái phỏng vị tùy tùng thần tiên này, lúc này hắn mới thu hồi lòng khinh thường, có chút hứng thú, chuẩn bị đi nhìn tình huống cụ thể thế nào.
Chạy đến dưới chân núi, kết quả Lâm Cửu và Trịnh Hưng Khuê đã đi rồi.
Nhưng âm Tiêu nhìn thấy một vài video từ điện thoại của đệ tử khiến cho hắn trợn mắt há hốc mồm.
Lại có người có thể phi hành ngự phòng, còn có thể bay đến độ cao mười ngàn thước, cũng tự xưng sống bảy mươi tám ngàn tuổi…
Thế giới quan của Lâm Tiêu hoàn toàn bị lật đổ.
Hắn phát hiện, trên thế giới này thật sự có thần tiên tồn tại.
Có lẽ những sự tích thần tiên trong truyền thuyết đạo giáo đều là sự thật.
Nhân loại trải qua tu luyện thật sự có thể phi thiên độn địa, trường sinh bất lão.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hưng phấn run rẩy cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận