Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1816 - Hắn rõ ràng là cố ý (2)

Hoàng Dung vừa bỏ khoai tây chiên vào trong miệng, vừa nói lảm nhảm: “Thật là quá đáng, bảo ta trông coi tiệm một mình, hắn lại đi tham gia hôn lễ, xem các loại biểu diễn, tiêu sái tự tại, cái tiệm nát này có gì tốt mà trông.”
“Ai, người làm công, linh hồn làm công, người làm công đúng là số khổ, khổ nhất, vẫn là gặp phải ông chủ quỷ hút máu người làm công, thật là một chữ khổ cay đắng!”
Vừa nói, nàng vừa uống một ngụm trà thơm.
Ừm, thật sự rất ngon.
Đây là lá trà nàng len lén lấy từ bên trên giá hàng để ngâm.
Trên quầy bar trước người của nàng, ngoại trừ khoai tây chiên, trà thơm, còn bày các loại đồ ăn vặt như thịt bò khô, đậu phộng rang, hoa tuyết bơ, bánh ngọt hoa quế, quả xoài, trái vải đầy một bàn.
Người làm công chân chính nhìn thấy, phải chảy nước mắt ròng ròng.
“Leng keng leng keng!”
Ngay lúc Hoàng Dung vừa ăn linh thực thoải mái, vừa phàn nàn ông chủ “lòng dạ hiểm độc” của nàng, nàng nghe thấy chuông gió vang lên.
Cmn, chẳng lẽ thật sự có người tới nhà?
Chỉ chốc lát sau, nàng đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Ơ, Quách Tĩnh, tại sao là ngươi?”
Thì ra người tới chính là Quách Tĩnh.
Ở bên cạnh Quách Tĩnh, còn đi theo một vị nữ tử ăn mặc mộc mạc, nhưng tướng mạo thanh thuần mỹ lệ.
Quách Tĩnh ôm quyền với Hoàng Dung nói: “Hoàng cô nương, chúng ta tới ở trọ.”
Hoàng Dung nghe vậy, nhìn nữ tử mộc mạc kia, lại nhìn Quách Tĩnh, không khỏi cười quái dị nháy mắt một cái: “Được lắm, nhìn ngươi bình thường ngốc nghếch, không nghĩ tới đã cua được muội tử ở trường học nhanh như vậy, nhưng mà, ngươi không phải Kim Đao phò mã sao? Ngươi làm như vậy, ngươi còn xứng với công chúa của ngươi à?”
Quách Tĩnh nghe vậy, nhất thời mặt đỏ lên, hắn liền vội vàng giải thích: “Quách cô nương hiểu lầm, đây là nghĩa muội của ta, không phải như ngươi nghĩ.”
Hoàng Dung bất ngờ nói: “A, nghĩa muội à?”
Quách Tĩnh liền vội vàng gật đầu nói: “Đúng là nghĩa muội, nghĩa muội của ta vừa mới mất đi người thân nhất, bây giờ ngoại trừ ta thì không còn người thân, cho nên ta tìm cho nàng một chỗ ổn định.”
Hoàng Dung: “Ồ, ra là vậy, nàng ấy muốn ở bao lâu?”
Quách Tĩnh: “Trước tiên ở nửa tháng, sau khoảng thời gian này, ta tìm cho nàng một căn nhà sẽ dọn ra ở riêng.”
Hoàng Dung: “Nửa tháng, 150 lượng tiền phòng.”
Quách Tĩnh đang tính trả tiền, hắn nghe Hoàng Dung báo giá, không khỏi nghi ngờ nói: “Một ngày hai mươi lượng, nửa tháng không phải ba trăm lượng sao?”
Đây là giá cả hắn ở trọ trước kia.
Hoàng Dung mặt không đổi sắc nói: “..... Nghĩa muội ngươi mất đi người thân, ta đương nhiên bớt năm mươi phần trăm cho nàng.”
Quách Tĩnh cảm kích nói: “Rất cảm ơn Hoàng cô nương.”
Hoàng Dung khiêm tốn nói: “Không cần cảm tạ, ta chỉ là giàu lòng đồng cảm thế thôi.”
Quách Tĩnh móc bạc ra, chuẩn bị trả tiền phòng.
Lúc này, cô nương bên cạnh hắn lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Quách Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Quách đại ca, ta không cần ở nơi này được không? Tiền phòng ở đây thật là đắt.”
Quách Tĩnh an ủi: “Không sao, môi trường ở đây tốt, đáng đồng tiền, lại nói, Hoàng cô nương giảm cho chúng ta năm mươi phần trăm, không trọ thì có lỗi với tâm ý của Hoàng cô nương?”
Hoàng Dung nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý: “Ta sẽ buồn.”
Nữ tử mộc mạc nghe vậy, nhất thời không nói được gì nữa.
Đặt phòng xong, Quách Tĩnh dẫn Mộc Niệm Từ vào phòng khách, ngay sau đó, hắn đi xuống lầu một mình.
Hắn nghi hoặc nhìn chung quanh, hỏi Hoàng Dung: “Hoàng cô nương, Lý công tử đâu? Tại sao không thấy hắn?”
Hoàng Dung chép miệng, nói: “Hắn à, tiêu sái đi một mình.”
“Tiêu sái?”
Vẻ mặt Quách Tĩnh khó hiểu.
Hoàng Dung giải thích: “Không phải hôm nay Tô thủ phủ gia đón vợ sao? Hắn được mời đi tham gia tiệc cưới. Vậy mà cũng không mang ta đi.”
Khuôn mặt Quách Tĩnh đầy tiếc nuối nói: “Lý công tử không ở đây, ta vốn đang có việc tìm hắn thương lượng đây.”
“Ngươi tìm hắn có chuyện gì?”
Hoàng Dung tò mò nhìn Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh: “Có liên quan đến vị nghĩa muội này của ta.”
Hoàng Dung cầm lấy một túi khoai tây chiên, tâm thái nghe chuyện bát quái, nói: “Ngươi nói xem.”
Quách Tĩnh cũng không giấu diếm, nói: “Là như vậy, vị nghĩa muội của ta, là dưỡng nữ của người anh em kết nghĩa của phụ thân đã qua đời của ta thu nhận...”
Hoàng Dung vui mừng: May mắn ta có chỉ số thông minh 280, bằng không, quan hệ phức tạp như vậy sẽ không thể phân rõ được.
Quách Tĩnh: “Dương thúc thúc và Mộc cô nương dựa vào làm xiếc mà sống, đoạn thời gian trước, Dương thúc thúc cảm thấy Mộc cô nương tới tuổi rồi, liền suy nghĩ tìm cho nàng một hôn phu, vì vậy tổ chức một đấu võ kén rể.....”
Hoàng Dung nghe đến đó, nhất thời bất mãn nói: “Dương thúc thúc này của ngươi, cũng quá vô trách nhiệm với dưỡng nữ của mình, vậy mà lại nghĩ đến đấu võ kén rể này, một ý đồ ngu xuẩn, nếu như đối phương là người què, người điếc, người mù, hoặc là hoa hoa công tử, vậy không phải là hại Mộc cô nương cả đời sao?”
“Ai,”
Quách Tĩnh nghe vậy, không khỏi kích động vỗ tay xuống: “Hoàng cô nương quả thực liệu sự như thần, đấu võ kén rể này quả nhiên tuyển được một hoa hoa công tử, cạn lời nhất là, hoa hoa công tử này thế mà còn là nhi tử ruột thất lạc từ nhỏ của Dương thúc thúc ta.....”
Hoàng Dung: “...”
Nàng cảm thấy, quan hệ này cũng đủ loạn rồi.
Khuôn mặt Quách Tĩnh vô cùng đau đớn nói: “...Nhi tử ruột của Dương thúc thúc là Dương Khang, sau khi biết thân phận của phụ thân mình, hắn lại không muốn thừa nhận, vẫn gọi Vương gia Kim quốc làm hại hai nhà Quách Dương chúng ta cửa nát nhà tan là phụ thân, “
Hoàng Dung tức giận nói: “Đây không phải là nhận giặc làm cha điển hình sao?”
Quách Tĩnh gật đầu nói: “Ai nói không phải đâu? Dương thúc thúc vốn chuẩn bị đưa Bao thẩm thẩm thoát khỏi khống chế của Vương gia Kim quốc, kết quả bị Dương Khang biết hành tung, hắn tiết lộ việc này cho Kim quốc Vương gia. Dương thúc thúc và Bao thẩm thẩm đối mặt truy binh do Vương gia Kim quốc phái tới, không đường chạy trốn, kết quả cùng nhau tự tử.”
Nói tới đây, khuôn mặt Quách Tĩnh rất bi thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận