Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1491 - Thiên địa nhập kì thư, kinh văn độ hữu duyên

Vẻ mặt nhìn Lý Tịnh giống như là đang nhìn một kẻ ngốc.
Phải biết rằng, hai trăm tiên thạch cực phẩm tương đương với bổng lộc trăm năm của Lý Tịnh.
Đây cũng quá phá của đi?
Trách không được mẫu thân nói gần đây tiền của trong nhà đang giảm bớt bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Với sự lãng phí của Lý Tịnh như thế này, n phu nhân lập tức nên xin phá sản.
"Ngươi điên rồi phải không?"
Na Tra phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khiếp sợ chất vấn Lý Tịnh: "Ngươi chi mấy trăm tiên thạch cực phẩm, chỉ vì xem một quyển tiểu thuyết rách á?"
Hắn nhìn bìa của quyển sách trong tay Lý Tịnh, trên bìa viết ‘Đế Lâm Cửu Thiên’.
Mấy chữ này, không phải tiểu thuyết thì là gì?
Trên điện thoại, chỉ cần mấy điếu bạc là có thể xem hơn mười bộ tiểu thuyết thế này.
Lý Tịnh cười lạnh nói: "Tiểu thuyết rách? Ngươi tốt nhất không nên bình luận về những gì bản thân chưa đọc, nếu ngươi đọc, ngươi sẽ biết chính ngươi ngu dốt thế nào."
Na Tra còn định nói cái gì, chỉ là đúng lúc này, ông chủ áo trắng kia lên tiếng.
"Bên trong hiệu sách cần giữ yên lặng, nếu muốn nói chuyện, mời đi ra ngoài."
Lý Tịnh nghe thấy lời nói của ông chủ, nhanh chóng áy náy nói: "Xin lỗi tiền bối, ta không phải cố ý ồn ào, chỉ là không vừa lòng tiểu tử này chửi bới hiệu sách của tiền bối."
Nói xong, hắn lập tức tiếp tục đọc ‘Đế Lâm Cửu Thiên’ đang cầm trong tay.
Mà nữ tử áo xanh bên cạnh, đã sớm chìm đắm vào quyển sách trên tay.
Na Tra nghe thấy Lý Tịnh gọi ông chủ hiệu sách là tiền bối, có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Dù sao địa vị của Lý Tịnh cực kỳ tôn quý, ở Thiên Đình chỉ dưới những Đại Đế như Ngọc Đế, Dao Trì.
Có thể khiến cho hắn xưng hô tiền bối thì không bình thường chút nào.
Na Tra không khỏi cẩn thận đánh giá ông chủ kia.
Nhưng nhìn không thấu tu vi của đối phương.
Trước đó, hắn còn tưởng rằng ông chủ hiệu sách này chỉ là một phàm nhân, bây giờ xem ra, đối phương không hề đơn giản.
Suy nghĩ một chút, Na Tra móc ra một tiên thạch cực phẩm từ bên trong túi trữ vật, giao cho ông chủ hiệu sách, nói: "Ta muốn đọc sách nửa canh giờ."
Nói xong rồi hắn đi tới bên cạnh giá sách, cầm lấy quyển ‘Đấu Phá Tiên Vương’ kia lên nhìn.
Hắn muốn xem xem những tiểu thuyết này có cái gì đặc biệt, lại làm cho Lý Tịnh trả giá cao như vậy cũng phải đọc.
Cuốn tiểu thuyết ‘Đấu Phá Tiên Vương’ này kể về câu chuyện tu luyện ở một thế giới khác, không giống như Hồng Hoang.
Tu sĩ của thế giới này đều tu luyện một loại đấu khí.
Na Tra phát hiện, tác dụng của đấu khí có điểm giống lệ khí huyết sát mà Vu tộc tu luyện.
Tu sĩ thông qua hấp thu đấu khí để cường kiện gân cốt, tăng cường huyết khí, tẩm bổ ngũ tạng lục phủ, tẩy rửa kỳ kinh bát mạch.
Hơn nữa phương thức chiến đấu cũng lấy nhục thể tranh đấu là chính.
Nội dung của cuốn tiểu thuyết này, chủ yếu là kể về nhân vật chính -- một nam tử tên là Đạo Vực, từ một tiểu hài tử thợ săn ở sơn thôn, gặp được các loại kỳ ngộ và đối thủ, thông qua chiến đấu và chém giết không ngừng, sau đó chậm rãi từng bước một lớn dần làm Tiên Vương.
Mà kỳ ngộ lớn nhất của Đạo Vực này, là trong lúc vô ý nhận được một xương cốt thần bí.
Bên trong khối xương này, chẳng những ghi lại rất nhiều công pháp thần kỳ mà còn có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện của Đạo Vực.
Thậm chí, bình thường lúc Đạo Vực không có thời gian tu luyện, chỉ cần đeo khối xương này trên người, công pháp của hắn có thể tự động tu luyện.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Đạo Vực có thể trổ hết tài năng trong thiên kiêu.
Na Tra đọc rất mê mẩn.
Hắn nhìn tiểu thuyết, cảm giác nhân vật tình tiết trong tiểu thuyết hiện lên trong đầu hắn giống như hình ảnh chân thật, làm cho hắn có cảm giác như lâm vào cảnh.
Làm cho người ta lâm vào kì cảnh được, chẳng lẽ, đây là đặc điểm của tiểu thuyết trong hiệu sách này sao?
Na Tra suy nghĩ, có chút không cho là đúng.
Đây chẳng qua là một chút tiểu thuật mà thôi.
Chính hắn cũng có thể làm được dễ dàng.
Đột nhiên, đúng lúc này, Na Tra chợt phát hiện một chuyện làm cho hắn trợn mắt hốc mồm.
Lúc này hắn nhìn thấy tình tiết nhân vật chính Đạo Vực dựa vào sự trợ giúp của xương ngón tay thần bí, thành công bái nhập tiên môn, trở thành một vị đệ tử ngoại môn cấp thấp của tiên môn.
Đúng lúc này, chỉ cốt bên hông Đạo Vực, đột nhiên bắn về phía Na Tra.
Ngay sau đó Na Tra phát hiện, trong thức hải của mình, lại có thêm một đoạn xương ngón tay óng ánh trong suốt, toả ra huyền quang thần bí.
Xương ngón tay dài nửa thước, mặt ngoài hiện đầy văn lộ dễ hiểu nhưng thần bí, giống như minh văn đại đạo, tản ra khí tức họa cổ vĩnh hằng.
Giống hệt như xương ngón tay thần bí mà Đạo Vực ngoài ý muốn lấy được trong sách ‘Đấu Phá Tiên Vương’ miêu tả.
Na Tra trợn tròn mắt.
Nội tâm đầy hoang mang.
Hắn có chút không phản ứng kịp.
Không phải mình đang đọc tiểu thuyết sao?
Tại sao vật phẩm miêu tả trong tiểu thuyết lại xuất hiện ở trong đầu mình?
Rốt cuộc điều gì đang xảy ra vậy?
Là có người đang cố ý giở trò quỷ?
Muốn ám toán ta sao?
Nghĩ tới đây, Na Tra trong lòng hơi động, vội vã lấy xương ngón tay bên trong thức hải ra.
Hắn cầm xương ngón tay thần bí trong tay, lặp lại quan sát nhiều lần.
Nhưng không phát hiện có dấu vết người khác động tay chân trên xương ngón tay.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, bên trên xương ngón tay ẩn chứa đạo văn tinh thuần.
Đạo văn thần bí này, có thể dung hòa linh khí thiên địa, tăng nhanh tốc độ tu luyện của Na Tra.
Khí tức này, tương đương với những Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Thử hỏi, có ai cam lòng lấy một Tiên thiên linh bảo cực phẩm tới tính kế người khác?
Với hiểu biết của Na Tra, hắn cảm thấy ngoại trừ hai huynh muội Lý Nguyên, toàn bộ Hồng Hoang không có người nào khác có thể ngang tàng như thế. Chẳng lẽ, đoạn xương ngón tay này thật sự là nhận được từ truyền thuyết sao?
Những điều được viết trong cuốn tiểu thuyết này thực sự có thể trở thành đồ vật thật?
Bạn cần đăng nhập để bình luận