Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1366 - Gió mát đun trà, ngộ đạo chú tâm!

Cái gì mà hai trăm linh năm vạn năm, không phải là hai trăm linh năm năm sao?
Suy cho cùng vương triều nào có thể tồn tại mấy trăm vạn năm, cái này quá khó tin.
Chỉ cần có một chút thường thức sẽ không tin được.
Hắn giả vờ tỏ ra nghi ngờ hỏi Lý Nguyên: “Hai trăm linh năm vạn năm? Lý huynh chắc chắn không nói nhầm chứ?”
Lý Nguyên: “Xác định, chắc chắn và khẳng định.”
u!
Lâm Mặc nhận được lời khẳng định của Lý Nguyên thì ngơ ra luôn.
Nét mặt đờ đẫn, hắn không ngờ một vương triều lại có thể tồn tại mấy trăm vạn năm.
Còn lâu hơn nhiều so với lịch sử loài người của tinh cầu Thái Mông.
Nhưng sao có thể chứ?
Làm thế nào có thể duy trì thống trị được?
Lẽ nào con người ở thế giới này không biết tạo phản sao?
Hơn nữa một văn minh phát triển mấy trăm vạn năm thì sao vẫn là xã hội phong kiến?
Vệ tinh, máy tính, phi thuyền vũ trụ nên xuất hiện rồi chứ?
Đầu óc Lâm Mặc hơi rối loạn.
Hắn bình tĩnh lại rồi nghi ngờ hỏi Lý Nguyên: “Không biết Hoàng đế Đại Đường bây giờ là ai?”
Lý Nguyên: “Hoàng đế Đại Đường bây giờ tên là Lý Minh Đạt.”
Lâm Mặc cảm thấy kỳ lạ nhìn Lý Nguyên: “Gọi thẳng tên húy của Hoàng đế như vậy, Lý huynh không sợ phạm điều cấm kỵ sao?
Lý Nguyên chớp mắt không cho là vậy: “Có gì mà cấm kỵ chứ?”
Cha gọi tên của con gái không phải là điều đương nhiên sao?
Lâm Mặc thầm nghĩ lẽ nào Đại Đường thật sự đã vô cùng tiến bộ rồi? Ngươi bình thường cho dù gọi thẳng tên của Hoàng đế cũng không sao?
Xem ra xã hội phong kiến này không hề giống với xã hội phong kiến khác!
Lâm Mặc lại hỏi thăm Lý Nguyên: “Thấy Lý huynh phong độ ngời ngời, ăn nói bất phàm, không biết Lý huynh làm nghề gì?”
Lý Nguyên: “Ta chẳng làm gì cả, mỗi ngày đều ăn uống vui chơi, thưởng thức phong cảnh núi non.”
Lâm Mặc ngưỡng mộ nói: “Cuộc sống của Lý huynh thật khiến người khác ao ước.”
Lý Nguyên: “Thật ra cuộc sống thế này ở lâu rồi cũng cảm thấy nhàm chán.”
Nếu không hắn cũng sẽ không cố tình giả ngu với Lâm Mặc này.
Chỉ coi như thêm một chút thú vị vào cuộc sống yên bình.
Lâm Mặc nhớ đến những người cực khổ vùng vẫy ở thế giới Phù Đảo, không khỏi cảm khái nói: “Không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ sự nhàm chán như vậy của Lý huynh đấy!”
Lý Nguyên mỉm cười không nói thêm gì.
Trong lòng Lâm Mặc khẽ động bỗng lấy từ trong ngực ra một hạt châu pha lê to bằng ngón cái hỏi Lý Nguyên: “Xin hỏi Lý huynh, ngươi biết hạt châu pha lê này đáng giá bao nhiêu không?”
Trên gương mặt của hắn để lộ ra nét khó xử: “Lần trước ta xuống núi cũng không mang theo lộ phí gì cả. Sư phụ chỉ đưa cho ta mấy món đồ nói là có thể đổi tiền. Cho nên ta muốn nhờ Lý huynh xem giúp ta một chút.”
Trong lúc nói chuyện hắn lén để ý nét mặt của Lý Nguyên.
Vật cần thiết để xuyên vào cổ đại chính là pha lê, xà phòng, hỏa dược và pháo.
Mỗi một nhân vật chính xuyên không dựa vào những thứ này nhất định có thể khiến những người cổ đại sửng sốt.
Hắn cũng định bắt đầu lừa gạt Lý Nguyên!
Định dùng mấy hạt châu pha lê đổi lấy trang viên này.
Nhưng mà tại sao Lý Nguyên nhìn thấy hạt châu pha lê lại chẳng tỏ ra vui mừng kích động gì cả?
Người cổ đại trong tiểu thuyết nhìn thấy pha lê không phải đều vô cùng ngạc nhiên sao?
Lẽ nào do Lý Nguyên bụng dạ thâm sâu?
Trong lòng Lâm Mặc thoáng chốc nghi ngờ.
Lý Nguyên nhìn viên pha lê một cái, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn thật sự bị chọc cười bởi suy nghĩ của Lâm Mặc.
Hắn trả lời: “Viên pha lê này có thể đổi được mấy đồng bạc.”
Phụt!
Lâm Mặc suýt nữa phun luôn hàm răng ra ngoài.
Chỉ được mấy đồng bạc?
Sao có thể rẻ mạc như thế?
Đây là hạt châu pha lê trong suốt, người cổ đại không phải nên xem nó là bảo vật tuyệt thế sao?
Sao có thể chỉ đáng giá mấy đồng?
Đen!
Lòng dạ Lý Nguyên này cũng quá đen tối.
Thật không ngờ bên trong dáng vẻ đẹp trai này lại che giấu lòng dạ xấu xa như thế. Chắn chắn hắn cho rằng ta không biết giá trị thật của viên pha lê này nên mới cố ý lừa ta, thừa cơ hội hạ giá mua pha lê của ta.
Đúng, chắc chắn là như vậy.
Lâm Mặc cảm thấy mình đã nhìn thấu mục đích của Lý Nguyên.
Lòng dạ của ngươi này thật sự quá sâu.
Đáng tiếc gặp phải Lâm đại bịp bợm ta đây!
Sao có thể để ngươi lừa được chứ!
Hắn giả bộ thắc mắc hỏi Lý Nguyên: “Lý huynh không lừa ta chứ, sư phụ ta đã nói rồi, pha lê trong suốt như thế này cho dù ở kinh thành cũng có thể đổi được một tòa trạch lớn.”
Khóe miệng Lý Nguyên giật giật.
Rõ ràng vô cùng cạn lời.
Một viên pha lê mà muốn đổi tòa trạch lớn.
Ngươi thật sự xem bọn ta chưa từng nhìn thấy thế gian hay sao!
Tu sĩ chỉ cần có tu vi luyện đến cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, tu luyện công pháp thuộc tính hỏa thì khi sử dụng thuật Hỏa Cầu đã có thể đun ra vô số pha lên.
Cho nên ở hồng hoang hạt châu pha lê thật sự không đáng giá!
Lý Nguyên nhịn châm biếm, nhàn nhạt nói: “Dùng một viên pha lê đổi tòa trạch lớn ở kinh thành, cho dù có nằm mơ cũng không khó tin như thế.”
Nhưng từ đầu đến cuối Lâm Mặc chỉ cảm thấy Lý Nguyên đang cố ý hạ giá của viên pha lê xuống.
Cho nên hắn vốn không tin lời của Lý Nguyên nói.
Hắn cũng không tranh luận với Lý Nguyên nữa, mà chỉ lấy một cái gương từ trong lòng ra đưa cho Lý Nguyên.
Sau đó nét mặt đắc ý hỏi Lý Nguyên: “Lý huynh, vậy ngươi xem thử xem cái gương này đáng giá bao nhiêu bạc?”
Lý Nguyên nói đại: “Có lẽ đáng giá một lượng bạc.”
Bây giờ dưới sự mở rộng của Tiểu Tê Tử, Đại Đường đã có thể sản xuất gương từ lâu, cho nên gương không còn quý hiếm nữa, giá cả cũng vô cùng rẻ.
Lâm Mặc nghe Lý Nguyên tính xong, trong lòng không khỏi bái phục Lý Nguyên.
Thật sự vừa ác độc vừa biết giả vờ.
Thế mà lại nói một tấm gương đáng giá một lượng bạc.
Thế mà cũng nói ra được.
Các nhân vật chính khác dùng một tấm gương đã đổi được một thành trì.
Giá trị một một lượng bạc thật sự coi ta là kẻ ngốc à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận