Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 586 - Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không

Sau khi Tôn Ngộ Không phản bội Thiên Đình, trở lại Hoa Quả sơn không lâu sau, Thiên Đình lại xảy ra một chuyện lớn.
Thiên Bồng Nguyên Soái quyền cao chức trọng sau một lần uống rượu say, lại chạy đi tìm Thái âm Tinh Quân bày tỏ, kể rõ nỗi khổ tương tư.
Thái âm Tinh Quân vốn là thê tử chính cung của Trụ Vương, sau khi chết Khương hoàng hậu phong thần vị, chỉ có điều Thái âm Tinh hôm nay bị Hằng Nga chiếm đoạt, Ngọc Đế không dám đắc tội Hằng Nga, hiển nhiên không dám để Thái âm Tinh Quân đi Nguyệt cung, cũng chỉ giữ lại Thái âm tinh trong Thiên cung.
Thái âm Tinh Quân chẳng những không tiếp nhận lời bày tỏ của Thiên Bồng, còn trực tiếp bẩm báo chuyện này tới trước mặt Ngọc Đế.
Kết quả khiến Ngọc Đế giận tím mặt, trực tiếp trút tiên cốt của Thiên Bồng, đánh thành thai heo.
Chuyện này có thể nói chấn động một thời ở Thiên Đình.
Về đến Hoa Quả sơn.
Tôn Ngộ Không càng nghĩ càng giận, còn cảm thấy mất mặt không thôi.
Hắn cũng ngại nói với người khác, hắn lại làm chức Bật Mã ôn ở Thiên Đình.
Ngay vào lúc này, có hai Độc Giác Quỷ Vương đột nhiên chủ động tìm tới cửa.
Hai tay hai Quỷ Vương đang cầm Phượng Sí Tử Kim Quan, Tỏa Tử Hoàng Kim giáp, áo choàng màu vàng, đeo thắt lưng màu xanh lam, giày mây bằng lụa, bảo rằng muốn nương nhờ Hoa Quả sơn.
Tôn Ngộ Không trông thấy những Phượng Sí Tử Kim Quan này, không khỏi quá đỗi vui mừng, chỉ cảm thấy yêu thích không thôi.
Hắn vội vàng mặc bộ phục sức hoa lệ này vào, thân thể vốn hơi thấp bé, vậy mà thoáng cái lập tức có vẻ khí thế bức người, oai phong lẫm liệt, dẫn tới Bảy mươi hai động Yêu Vương, hầu tử hầu tôn ở bên cạnh tán dương không ngớt.
Chờ sau khi Tôn Ngộ Không mặc Tỏa Tử Hoàng Kim giáp vào, Độc Giác Quỷ Vương lại nghe chuyện Tôn Ngộ Không bị đùa bỡn ở trên Thiên cung, đồng tử đảo một vòng, lập tức mở miệng nói: “Đại vương thần uy cái thế, khí dội thẳng tới trời cao, cần gì phải thần phục Thiên cung, tới để bị Thiên cung trêu tức chứ?”
Tôn Ngộ Không nghe xong liên tục gật đầu: “Lúc đầu ta chỉ là đi xem dáng vẻ Thiên cung một chút, đầu óc mơ màng liền bị Ngọc Đế ban tước Bật Mã Ôn. Lão tiểu tử Thái Bạch Kim Tinh đó làm việc lại không chính cống, lại dám gạt ta nói Bật Mã Ôn là một chức quan lớn, nếu không thì sao ta có thể bị việc này chọc tức được chứ?”
Độc Giác Quỷ Vương nói: “Theo ta nói, năng lực của đại vương hoàn toàn không thua Ngọc Đế, cho dù Ngọc Đế phong cho đại vương làm đại tướng quân, làm đại nguyên soái gì đó thì cũng là ủy khuất cho đại vương. Sao đại vương không tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh, ngồi ngang hàng với Ngọc Đế chứ?”
“Tề Thiên Đại Thánh?”
“Ngồi ngang hàng với Ngọc Đế à?”
Tôn Ngộ Không chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ ầm, kích động đến nỗi nhảy thẳng lên trên ghế, hưng phấn đến vò đầu bứt tai, hai mắt không người lóe lên kim quang.
“Được, hay, hay, cái tên Tề Thiên Đại Thánh này hay, về sau ta liền tên Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!”
Tôn Ngộ Không luôn miệng khen ngợi không ngớt.
Từ đây, danh hiệu Tề Thiên Đại Thánh coi như hoàn toàn dựng lên.
Mấy huynh đệ kết nghĩa của Tôn Ngộ Không, Ngưu Ma Vương, Giao Ma Vương, Bàng Ma Vương, Sư Đà Vương, Mi Hầu Vương, Ngu Nhung Vương nghe Tôn Ngộ Không lấy một cái danh hiệu vang dội như thế, cũng cảm thấy lòng ngứa ngáy không thôi, thế là cũng rối rít lấy cho mình một cái danh hiệu vang dội. Theo thứ tự là: Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương, Phúc Hải Đại Thánh Giao Ma Vương, Hỗn Thiên Đại Thánh Bằng Ma Vương, Di Sơn Đại Thánh Sư Đà Vương, Thông Phong Đại Thánh Mi Hầu Vương, Khu Thần Đại Thánh Ngu Nhung Vương.
Có điều, bây giờ trong lòng sáu Đại Thánh đã không còn ngăn cách với Tôn Ngộ Không, bởi vậy nên cũng không tiếp tục tới tìm Tôn Ngộ Không ôn chuyện nữa.
Tôn Ngộ Không vừa tự xưng Tề Thiên Đại Thánh không bao lâu, Ngọc Đế xử lý xong chuyện của Thiên Bồng Nguyên Soái, lập tức bắt đầu dẫn binh đi chinh phạt Hoa Hỏa Sơn.
Lần này, mặc dù vẫn là Thác Tháp Thiên Vương chỉ huy, nhưng quy mô thanh thế ước chừng lớn hơn lần trước rất nhiều.
Chẳng những Na Tra tới, nữ võ thần Đặng Thiền Ngọc, tứ đại thiên vương, tứ đại tinh quân, nhị thập bát tinh tú, tam thập lục thiên tương, Cửu Diệu Tinh Quan… Thiên cung ngoài Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế trấn giữ biên giới phía Bắc và tứ đại thiên sư ra, hầu như những thần tướng có danh tiếng, toàn bộ đều đến đông đủ.
Mà những thần tướng tiến đánh Hoa Quả sơn này, chủ yếu đều là những người tam giáo huyền môn trước đây sau khi chết được phong thần, bình thường luôn thờ ơ với mệnh lệnh của Ngọc Đế.
Ngọc Đế cố ý mượn tay Tôn Ngộ Không để dạy dỗ những kẻ này một chút.
Tôn Ngộ Không thấy vậy mà lần này Ngọc Đế phái tới nhiều thiên binh Thiên Tướng tới công kích Hoa Quả sơn như vậy, cũng âm thầm sửng sốt không thôi, đồng thời, trong lòng cũng không khỏi hơi bận tâm.
Hắn cũng không phải lo lắng cho mình, mà là lo cho hầu tử hầu tôn Hoa Quả sơn và bảy mươi hai động Yêu Vương dưới trướng mình.
Hắn một lòng muốn truy cầu ung dung tự tại, lại phát hiện, luôn có phiền phức dạng này tìm đến trên mình, khiến cho hắn buộc lòng phải tiến về phía trước.
Ngay lúc Tôn Ngộ Không đang nghĩ xem phải làm sao để Hoa Quả sơn tổn thất ít hơn, Thác Tháp Thiên Vương hướng về Tôn Ngộ Không lớn tiếng quát: “Bật Mã Ôn, ngươi đánh nát chuồng giữ ngựa, chạy trốn khỏi Thiên Đình, Ngọc Đế có lệnh, muốn bắt ngươi tới Thiên Đình chịu thẩm vấn. Ta khuyên ngươi vẫn nên tự mình bó tay chịu trói cho ổn thỏa đi, nếu như dựa vào địa thế hiểm trở ngoan cố chống đối thì cả Hoa Quả sơn cũng sẽ tan thành tro bụi.”
Tôn Ngộ Không bay lên tầng mây, xa xa đối diện với mấy trăm ngàn thiên binh Thiên Tướng.
Hắn vác Kim Cô bổng, đáp lại Thác Tháp Thiên Vương: “Nhưng cho tới bây giờ ta đều chưa từng nói qua muốn làm cái gì mà Bật Mã Ôn, đều do lão nhi Ngọc Đế và Thái Bạch Kim Tinh lừa ta, nếu như ta mà biết Bật Mã Ôn chỉ là một chức quan nhỏ chẳng đáng bận tâm thì sao có thể tiếp nhận lời chiêu hàng của hắn chứ? Ngọc Đế đã xem thường ta như thế, ta liền không làm thần tiên gì đó, ở Hoa Quả sơn tự mình làm vua, với Thiên Đình các ngươi nước sông không phạm nước giếng, các ngươi cần gì phải tới làm khó dễ ta chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận