Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 896 - Còn không mau quỳ xuống hành lễ với Lý tiền bối

Bằng Ma Vương chỉ cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
Ô Sào và Lục Áp này là con trai của Thượng Cổ Yêu Hoàng, bây giờ đã gia nhập vào Tây Phương giáo trở thành một trong những Phật tổ của Tây Phương giáo.
Có thể nói là cao cao tại thượng, địa vị tôn quý không ai sánh bằng.
Cho dù đối diện với Thánh Nhân cũng không cần phải khom lưng chín mươi độ để hành lễ như vậy chứ?
Nam tử này rốt cuộc là ai?
Ngay lúc này, Bằng Ma Vương bỗng phát hiện bóng dáng của phụ vương mình đã cử động cũng bay đến trước mặt nam tử.
Sau đó, hắn nhìn thấy phụ vương của mình biến lại thành hình người, cũng cúi người chín mươi độ cung kính lễ độ hành lễ với nam tử trẻ tuổi đó: “Côn Bằng bái kiến Lý tiền bối.”
Nét mặt cung kính, thái độ thận trọng, dáng vẻ cẩn thận dè dặt, còn tỏ ra nhún nhường hơn cả Ô Sào và Lục Áp.
Phụ vương vậy mà cũng quen với người này!
Hắn rốt cuộc là ai?
Trong lúc Bằng Ma Vương cảm thán, hắn bỗng cảm thấy đôi chân đau nhói không khống chế được mà quỳ xuống.
Côn Bằng lão tử nhìn thấy nhi tử vẫn cứ ngây ngốc, không khỏi đá hắn một cái.
“Còn không mau quỳ xuống hành lễ với Lý tiền bối?”
Côn Bằng lạnh lùng nói với nhi tử một câu rồi lại cúi người nói với Lý Nguyên: “Đây là tiểu nhi của ta, hắn đã thất lễ rồi mong Lý tiền bối rộng lòng tha thứ.”
Bằng Ma Vương thấy nét mặt của phụ vương không đúng cho lắm, hắn không bận tâm đến thắc mắc nữa, vội vàng dập đầu hành lễ với Lý Nguyên: “Tiểu yêu tham kiến Lý tiền bối.”
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu với mọi người cũng không nói gì nhiều.
Hắn nhìn Tiểu Tê Tử nói: “Đưa một cái lồng chim cho ta.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy vội vàng lấy một cái lồng chim trong số đó đưa cho phụ thân.
Lý Nguyên nhận lấy lồng chim mở cửa lồng ra.
Cũng không nhìn thấy hắn có bất kỳ động tác gì, rất nhanh mọi người đã nhìn thấy một sinh vật giống như cá voi xanh bay ra từ hư không lao nhanh về phía cái lồng chim.
Đó chính là hung thú Nê Côn.
Lúc này dưới ánh mắt của mọi người, cơ thể của Nê Côn chỉ bằng một con chim sẻ, nhưng mọi người có thể nhận ra hắn từ Hỗn Độn tinh vực và mảnh vỡ không gian xung quanh toàn thân Nê Côn.
Không gian nơi mà Nê Côn ở căn bản không cùng một vĩ độ với không gian của mọi người.
Thật ra cơ thể của Nê Côn không hề nhỏ lại, chẳng qua không gian mà nó tồn tại đã bị Lý Nguyên dùng thần thông điêu luyện thu nhỏ lại rồi.
Cho nên dáng người của Nê Côn ở trong mắt mọi người chỉ bằng một con chim sẻ thôi.
Nê Côn bay rất nhanh, vừa bay nó vừa quay đầu nhìn xung quanh, đã lâu như vậy rồi cũng không truy đuổi, có lẽ công tử không còn đuổi theo nữa nhỉ?
Hắn không muốn nếm trải mùi vị bị nhốt trong lồng nữa.
“Ầm!”
Bỗng nhiên hắn phát hiện hình như mình đã đụng vào một bức tường thật dày, ngay lập tức bị đụng đến mức loạng choạng, trước mắt xuất hiện ngàn vì sao, gân cốt vỡ vụn. Hắn quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy một cái song sắt màu vàng kim khổng lồ không biết xuất hiện ở giữa không trung trước mặt hắn từ bao giờ.
Mỗi một thanh song sắt nối liền trời đất, dài vô tận, rộng vô biên phát ra kim quang rực rỡ, đạo vân dày đặc, pháp tắc bay lượn.
Nó thần bí khó lường giống như lưới ba ngàn đại đạo, tràn ngập uy áp chí cao vô thượng.
Đó chính là song sắt mà Nê Côn đã đâm vào.
Cơ thể to lớn của hắn loạng choạng nhưng song sắt vẫn không có bất dao động nào.
Song sắt này sao lại trông quen như vậy?
Nê Côn đánh giá một lượt lập tức hoảng sợ mà nhận ra rằng, đây chẳng phải là Đại Đạo Dịch Lung đã nhốt mình mấy vạn năm nay đó sao?
Xem ra mình vẫn chưa thể thoát khỏi bàn tay của công tử!
Trong lòng Nê Côn đầy thất vọng, còn có sợ hãi.
Không biết sẽ nhận lấy trừng phạt như thế nào của công tử đây?
Bản thân một mình chạy trốn, theo như tính cách của công tử e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua!
Lý Nguyên nhìn Nê Côn bay vào trong lồng chim liền đóng cửa lòng lại, sau đó đưa cho Tiểu Tê Tử cầm.
“Đây không phải là con vẹt của chúng ta mà nhỉ?” Tiểu Tê Tử nhìn kình ngư trong lồng chim, có chút thắc mắc hỏi.
Nê Côn nghe vậy không đợi công tử phân phó, hắn tự xoay người một vòng lập tức biến thành hình dạng con vẹt.
Sau đó nhìn Tiểu Tê Tử với gương mặt lấy lòng.
Tiểu Tê Tử nhìn con vẹt hơi tức giận vỗ lên đầu của nó nói: “Ngươi cũng thật là, ta dạy ngươi bay ra ngoài, học được rồi phải quay trở về, sao ngươi lại tự mình chạy trốn chứ?”
Con vẹt cúi đầu không dám nhìn Tiểu Tê Tử.
Bốn người Côn Bằng, Ô Sào, Lục Áp, Bằng Ma Vương nhìn con vẹt bảy màu lặng lẽ trong lồng chim so với hung thú Nê Côn áp đảo trời đất ban nãy chỉ cảm thấy vô cùng vỡ mộng.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, mấy người này căn bản không dám tin người trông vô hại thế này, một con vẹt bị tiểu cô nương giáo huấn chẳng hề tức giận lại có thể nuốt chửng mấy chục vạn hòa thượng và Hà Đồ Lạc thư vào trong bụng.
Ô Sào và Lục Áp nhớ lại mấy chục vạn Hộ Pháp Phật môn kia, trong lòng không khỏi rỉ máu.
Đây là thế lực mà bọn họ phải trải qua mấy vạn năm mới xây dựng nên được đó!
Thế mà lại bị tiêu diệt chỉ trong một chiêu.
“Thật không ngờ Nê Côn thần thú này lại là sủng vật của Lý tiền bối.”
Không biết Ô Sào đang đau lòng hay đang than thở mà lên tiếng.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Cũng không phải là sủng vật, trước đây nó phạm sai lầm bị ta nhốt vào trong lồng để trừng phạt, chỉ không ngờ nó biết bay ra ngoài.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy ngượng ngùng chen vào: “Đều tại ta, là do ta bất cẩn thả nó ta ngoài.”
Ô Sào, Lục Áp, Côn Bằng nào dám trách mắng?
“Không biết trước đây nó đã phạm phải chuyện gì?” Ô Sào hiếu kỳ hỏi.
Lý Nguyên nghe vậy không khỏi thở dài nói: “Nó đã tu luyện một loại ma công thôn phệ, có thể thôn phệ mọi thứ để tăng tu vi. Kết quả nó đã ăn sạch sẽ tất cả sinh linh của một thế giới Hỗn Độn, hóa thành linh khí. Ta thấy sát tính của nó quá nặng mới nhốt nó lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận