Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1572 - Thánh Nhân không thể nào làm nũng được

Hậu Thổ lại tỏ ra vô cùng vui mừng.
Nàng đầy đắc ý nói với Nữ Oa: “Ngươi thua rồi, sau này gặp mặt phải gọi ta là tỷ tỷ, bây giờ gọi một tiếng cho ta nghe xem, nhớ kỹ giọng nói phải ngọt ngào.”
Nữ Oa cãi lại: “Sao ta lại thua chứ? Côn Bằng chỉ nói ra tin tức của Thông Thiên giáo chủ nhưng không hề để lộ tin tức của Đát Kỷ. Cho nên phải là ta thắng, ngươi nên gọi ta là tỷ tỷ. Ngươi gọi nhanh lên.”
Hậu Thổ không hài lòng nói: “Ai thắng ai thua, ngươi biết ta biết, mọi người đều biết, ngươi không cần phải giở trò, giở trò cũng không có tác dụng.”
Nữ Oa mạnh miệng nói: “Ta không có giở trò, vốn dĩ ta không hề thua.”
Hậu Thổ: “Ngươi rõ ràng đang chơi xấu.”
Nữ Oa: “Ta không có, là ngươi đang chơi xấu.”
Hậu Thổ thấy Nữ Oa vịt chết còn mạnh miệng không chịu nhận thua, cả gương mặt xinh đẹp tức đến đen xì.
Nàng chỉ đành xin trợ giúp từ Lý Nguyên.
Nàng kéo tay áo của Lý Nguyên, tủi thân nói: “Lý Nguyên, ngươi đến phân xử đi, đánh cược của ta và Nữ Oa rốt cuộc là ai thua?”
Lý Nguyên đang định lên tiếng.
Nữ Oa thấy vậy không đợi Lý Nguyên trả lời, nàng vội vàng đi đến phía sau Lý Nguyên, ân cần xoa bóp vai cho Lý Nguyên.
Sau đó, chu môi đến bên tai của Lý Nguyên nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi không trả lời nàng, ta xoa bóp cho ngươi hai canh giờ.”
Lý Nguyên: “...”
Đây rõ ràng là biểu hiện trúng tim đen rồi.
Hậu Thổ tức giận: “Ngươi đang hối lộ Lý Nguyên, Lý Nguyên công bằng chính trực, vô tư công minh, hắn mới không thèm giúp ngươi nói dối! Đúng không Lý Nguyên?”
Nàng ôm lấy cánh tay của Lý Nguyên nũng nịu nói.
Hơn nữa còn nịnh hót Lý Nguyên khiến Lý Nguyên không thể giúp Nữ Oa nói dối.
Nữ Oa vừa bóp vai cho Lý Nguyên vừa nói: “Đương nhiên Lý Nguyên không giúp ta nói dối rồi, hắn chỉ giúp ta nói sự thật.”
Lý Nguyên: “...”
Hắn nhìn Nữ Oa và Hậu Thổ đang giương đôi mắt tròn xoe nhìn hắn đợi hắn trả lời.
Trên gương mặt không khỏi tỏ ra vẻ bất đắc dĩ to lớn.
Nữ nhân thật sự quá phiền phức.
Hắn lên tiếng: “Ta cảm thấy vấn đề này các ngươi vẫn nên hỏi thẳng đương sự là tốt nhất. Đát Kỷ là đương sự, nàng biết rõ nhất Côn Bằng có để lộ tin tức của nàng hay không.”
Đát Kỷ: “...”
Nàng trợn tròn mắt nhìn ca ca.
Thủ đoạn ném nồi này có thể so với Côn Bằng nha.
Mà trong lúc Đát Kỷ đang mỉa mai lão ca, Nữ Oa và Hậu Thổ đã đến bên cạnh Đát Kỷ, ánh mắt hai người sáng rực nhìn Đát Kỷ.
Chờ câu trả lời của Đát Kỷ.
Đát Kỷ bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.
Nữ nhân thật sự phiền phức.
Còn Giang Lan ở bên cạnh nhìn thấy Nữ Oa và Hậu Thổ làm nũng với Lý Nguyên, nét mặt càng thêm xám xịt.
Đây chắc chắn không phải là Thánh Nhân, Thánh Nhân không thể nào làm nũng được!
Hoằng Doanh nghe thấy câu trả lời của Côn Bằng lão tổ rồi ung dung nói: “Ta không thích những kẻ gian dối.”
Côn Bằng nghe vậy trong lòng thoáng hoảng hốt, lập tức sinh ra cảnh giác muôn phần.
Hoằng Doanh không hề để ý đến sự cảnh giác của Côn Bằng, chỉ thấy hắn vỗ quan tài đồng ở sau lưng một cái.
Quan tài đồng phát ra âm thanh ‘ong’ nặng nề và ngân vang.
Côn Bằng lập tức thi triển huyền quang phòng ngự định đề phòng đòn tấn công của Hoằng Doanh.
Nhưng mà tuy hắn sử dụng huyền quang phòng ngự nhưng chẳng có chút tác dụng nào.
Hắn lập tức cảm thấy chóng mặt.
Cơn chóng mặt này rất nhanh đã biến mất.
Côn Bằng lão tổ hoàn hồn, hắn hoảng sợ phát hiện ra bản thân mình lại mất đi liên hệ với Thiên Đạo.
Một sợi nguyên thần hắn vốn dĩ ký gửi vào Thiên Đạo sau khi thành Thánh lại không thể cảm nhận được nữa.
Hắn cũng không thể sử dụng pháp tắc chi lực Thiên Đạo theo ý muốn được nữa.
Mà cảm ngộ Thiên Đạo, sử dụng Thiên Đạo pháp tắc chi lực chính là khác biệt lớn nhất giữa Thánh Nhân với tu sĩ bình thường.
Điều này có nghĩa hắn đã từ tu vi Thánh Nhân rớt xuống cảnh giới Chuẩn Thánh.
Hắn đã bị tước bỏ Thánh vị!
Phát hiện ra sự thật này, Côn Bằng lão tổ hoàn toàn ngây ngốc luôn.
Đầu óc trở nên trắng xóa, hồn bay phách lạc.
Đây là Thánh vị mà mình phải trải qua thiên tân vạn khổ, trải qua vô số lần sinh tử mới chứng được.
Tại sao cứ như vậy đã bị tước đoạt rồi?
Không phải ta đã gián tiếp nói cho ngươi biết tin tức của Đát Kỷ rồi sao?
Sao ngươi nói mà không giữ lời?
Trong lòng Côn Bằng căm hận Hoằng Doanh không thôi, nhưng lại không dám tỏ vẻ chống đối trước mặt Hoằng Doanh.
Ấm ức, chán nản, tức giận, không cam lòng nghĩ thôi cũng biết.
Hoằng Doanh thản nhiên nói: “Ta không giết ngươi chỉ cắt đứt tất cả con đường thành Thánh của ngươi thôi, sau này ngươi sẽ không thể cảm nhận pháp tắc chi lực Thiên Đạo được nữa, cho ngươi một bài học miễn cho ngươi sau này lại tiếp tục giở trò khôn lõi, chỉ là khôn vặt mà thôi.”
Nói rồi bóng người của Hoằng Doanh biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn không cần đoán cũng biết Côn Bằng lão tổ chắn chắn hận hắn đến xương tủy, nhưng thế thì đã sao?
Nỗi hận của con kiến vốn nhỏ nhặt không đáng kể.
Côn Bằng lão tổ không thể kiên trì được nữa hắn ngồi phịch xuống đất.
Nét mặt vô cùng sụp đổ.
Côn Bằng lão tổ không ngờ rằng Hoằng Doanh lại thẳng thừng cắt đứt con đường tương lai thành Thánh của hắn.
Điều này có nghĩa sau này hắn mãi mãi cũng không thể thành Thánh nữa.
Hắn không chịu nổi.
Điều này còn khó chịu hơn trực tiếp giết chết hắn gấp nhiều lần.
Sớm biết như vậy trước khi trả lời không nên khôn lõi như vậy.
Giở trò khôn vặt trước mặt Đại Năng Hồng Mông chính là đang đùa với lửa mà!
“Bạch Mao này sát phạt quyết đoán, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.”
Nhìn thấy kết cục của Côn Bằng lão tổ, Lão Tử không khỏi cảm thán.
Thông Thiên giáo chủ lại tràn đầy vui sướng: “Ha ha ha, Côn Bằng tự làm tự chịu.”
Cho hắn ném nồi cho ta này!
Tiếp Dẫn đạo nhân: “Côn Bằng đây chính là thông minh bị thông minh hại.”
Chuẩn Đề đạo nhân: “Côn Bằng lão tổ tính kế cả một đời, rơi vào kết cục này cũng có lý của nó.”
Đát Kỷ nghe vậy không nhịn được chế nhạo Chuẩn Đề đạo nhân: “Nếu nói đến tính kế, các ngươi tính kế chẳng thua kém gì Côn Bằng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận