Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 373 - Chiếc xe ngựa kỳ quái, cướp cống phẩm!

Trông khí thế hừng hực.
“Cấm Vệ quân ở đây, ngươi phía trước đều tránh ra.”
“Bịch bịch...!”
Quân sĩ trên ngựa vừa lớn tiếng mắng đuổi người đi đường xung quanh, vừa vung roi da quất vào những người đi đường không kịp tránh né.
Lý Nguyên dừng chân quay đầu nhìn.
Trên đường núi, một nhóm quân sĩ mặc áo giáp, khí thế hùng hổ đang cưỡi ngựa cao to, vây xung quanh một chiếc xe ngựa lớn.
Chiếc xe ngựa đó rộng khoảng bốn mét, cao năm mét, kéo bằng bốn con tuấn mã, lớn gấp hai lần so với xe ngựa bình thường.
không biết trong xe ngựa chứa thứ gì, trông vô cùng nặng nề, bánh xe nghiền nát phiến đá trên đất, thỉnh thoảng còn có nước chảy ra từ trong xe ngựa.
Hàng người này cộng thêm xe ngựa lập tức chiếm lấy hết toàn bộ đường núi vốn chẳng rộng rãi gì.
Người đi đường nhìn thấy tình hình như vậy vội vàng tránh đường.
Người đi đường bình thường còn được, vội vàng nhảy vào bụi cỏ bên đường là được rồi, nhưng những người kéo xe ngựa, hoặc gánh hàng hóa vốn chẳng thể tránh được.
Nhưng mà những quân sĩ kia không quan tâm đến những điều này, bọn họ thấy có người cản đường lập tức thúc ngựa vung roi da tới.
“Mau tránh ra, không được chặn đường xe ngựa hộ tống cống phẩm.”
Người đi đường thấy Cấm Vệ quân hung ác, bọn họ người thì bước nhanh về phía trước, người thì té ngã trốn sang bên đường.
Trong thoáng chốc đường núi vốn hài hòa bỗng trở thành một mớ hỗn độn.
Nhưng mà mọi người chỉ dám tức giận chứ không dám lên tiếng.
Dù sao đây cũng là Cấm Vệ quân, còn hộ tống cống phẩm của Trụ vương.
Nếu như lý luận bị Cấm Vệ quân giết chết không có chỗ để nói lý lẽ.
Còn những Cấm Vệ quân nhìn thấy mọi người bỏ chạy tán loạn, tránh né nhếch nhác thì giống như xem một câu chuyện cười nào đó, tỏ ra đắc ý vô cùng, cười mãi không ngừng.
Không bao lâu, xe ngựa Cấm Vệ quân hộ tống đã đến cách Lý Nguyên không xa.
Một Cấm Vệ quân nhìn thấy có người vẫn chưa tránh đi, còn ung dung tiếp tục bước đi trên đường, khiến hắn không khỏi giận tím mặt.
“Giá.”
Hắn thúc ngựa đến phía sau Lý Nguyên, vừa vung roi da đánh tới Lý Nguyên, vừa lớn tiếng trách mắng: “Bảo ngươi tránh ra, ngươi không nghe sao?”
Giọng nói của quân sĩ bỗng nhiên im bặt.
Chỉ thấy roi da vốn vung ra đánh Lý Nguyên, không biết vì sao lại quấn lên cổ của hắn, hơn nữa còn quấn rất chặt.
Quân sĩ không những không nói được, hơn nữa gương mặt của hắn bỗng chốc sưng lên đỏ đến mang tai, từng sợi gân xanh xuất hiện trên mặt, chỉ có thở ra không thể hít thở vào.
Hắn liều mạng muốn gỡ roi da ở trên cổ xuống.
Nhưng mà roi da này giống như bị thắt một cái nút chết, hắn luống cuống tay chân lôi kéo trên cổ một hồi, nhưng căn bản không thể lấy xuống được.
Bịch!
Vì thiếu khí, quân sĩ không thể giữ vững cơ thể tiếp được nữa, rất nhanh té xuống đất từ trên lưng ngựa, không ngừng co giật.
Còn Lý Nguyên cũng chẳng thèm quay đầu lấy một cái, hắn tiếp tục xách lồng chim thong thả đi về phía trước.
Những quân sĩ khác nhìn thấy bất thường, vội vàng tiến lên trước kiểm tra tình hình.
“Tiểu Triệu, ngươi sao thế?”
“Nhất định do người phía trước giở trò quỷ.”
“Không được để hắn đi.”
Có người kiểm tra tình trạng của Tiểu Triệu, lại có vài người cưỡi ngựa đuổi theo Lý Nguyên.
Mà lần này bọn họ không dùng roi da nữa trực tiếp rút đao ở thắt lưng ra.
“Tiểu tử không được chạy.”
“Dừng lại cho lão tử.”
“Lại dám tấn công Cấm Vệ quân, ngươi chết chắc rồi.”
Nhìn thấy những người này không chịu ngưng, Lý Nguyên chau mày, hắn lập tức dừng chân.
Khi mấy tên Cấm Vệ quân này sắp đuổi tới Lý Nguyên, bọn họ trực tiếp dùng yêu đao chém thẳng về phía Lý Nguyên.
Định bụng thu thập Lý Nguyên một trận trước rồi từ từ khống chế sau.
Vừa nhìn tác phong thì biết những người này bình thường hung hăng càn quấy ngang ngược đã quen rồi.
Lý Nguyên thấy vậy, nét mặt bình tĩnh như nước, không động đậy lấy một chút.
Mấy Cấm Vệ quân thấy vậy còn cho rằng Lý Nguyên bị dọa sợ choáng váng, không khỏi lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nhưng mà nụ cười tàn nhẫn ngay lập tức biến thành tiếng kêu rên thảm thiết.
Không biết vì nguyên nhân gì, toàn bộ thanh đao bọn họ bổ về phía Lý Nguyên lại chém lên người đồng bạn bên cạnh bọn họ.
Kết quả mấy Cấm Vệ quân không phòng bị, tất cả đều bị chém ngã xuống ngựa.
Từng người bị té ngã tán loạn, kêu cha gọi mẹ, gân cốt bị gãy ra mấy khúc.
Động tĩnh lớn như vậy khiến cho đám người xung quanh trợn tròn mắt.
Mấy người nhát gan sợ phiền phức bị dọa sợ xôn xao chạy trốn rời khỏi nơi thị phi này.
Cũng có người lớn gan, ở lại tại đó xem náo nhiệt, trong ánh mắt lóe lên tia phấn khởi.
“Lúc nãy xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao những Cấm Vệ quân đó lại chém lẫn nhau vậy?”
“Không rõ nữa.”
“Công tử khôi ngô kia e rằng không phải phàm nhân.”
Mười mấy Cấm Vệ quân còn lại nhìn thấy biến cố lớn như thế, tất cả lập tức bao vây Lý Nguyên lại.
Một nam tử trông như thủ lĩnh lớn tiếng quát hỏi Lý Nguyên: “Ngươi là ai, lại dám đả thương Cấm Vệ quân, có ý đồ cướp cống phẩm, lẽ nào không sợ vương pháp vô tình sao?”
Vừa đến đã ụp cho Lý Nguyên một cái nồi to.
Nhưng mà Lý Nguyên căn bản không để ý, hắn thản nhiên nói: “Không phải bọn họ tự mình đả thương sao? Liên quan gì tới ta?”
Lỗ Hùng thấy Lý Nguyên chẳng hề kính sợ vương pháp, không khỏi giận tím mặt.
Hắn không nói nhiều với Lý Nguyên nữa, phất tay một cái phân phó các thuộc hạ: “Chúng tướng nghe lệnh, dùng cương ngựa bắt tên giặc cướp này lại.”
Cấm Vệ quân ở xung quanh nhận được mệnh lệnh, lập tức triển khai trận thế cầm lấy cương ngựa bao Lý Nguyên lại.
Nhưng mà, cương ngựa của mọi người lại bao lên người bên cạnh, ngay cả Lỗ Hùng cũng bị bao chặt lấy, căn bản không thể thoát được.
Lý Nguyên đứng tại chỗ, không thèm động đậy lấy một cái, nhưng cũng chẳng tổn hại đến sợi lông cọng tóc.
Những người vây xem nhìn thấy một màn lạ thường, đều kinh ngạc trợn to mắt.
Ai cũng ngây ra như phỗng, không biết nên nói gì mới phải.
Lỗ Hùng vừa kinh ngạc vừa tức giận, vừa sợ hãi vừa sốt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận