Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2132 - Lưu bà bà phun lửa thiêu đốt Tôn Nhị Nương!! (2)

Cơ thể của hai người Trương Thanh và Tôn Nhị Nương trực tiếp đắm chìm trong ngọn lửa cháy mạnh, họ lập tức phát ra từng tiếng gào thét đau đớn và thê lương.
Đặc biệt là Tôn Nhị Nương, ở trong ngọn lửa, cơ thể của nàng không còn duy trì sự thay đổi, mà biến thành Mẫu Dạ Xoa mặt xanh nanh vàng, trên đỉnh đầu có sừng dài, đằng sau lưng thì có một đôi cánh thịt.
Vừa thấy hình dạng này, trái tim Lưu bà bà đã run lên.
Đôi cánh thịt sau lưng Tôn Nhị Nương đập một cách điên cuồng, nàng kéo Trương Thanh bay ra khỏi ngọn lửa. Lưu bà bà thấy vậy thì vội hắt xì thêm hai cái, phun ra một ngọn lửa mãnh liệt về phía Tôn Nhị Nương.
Trương Thanh và Tôn Nhị Nương chưa bay được mấy mét đã bị Cửu Thiên Huyền Hỏa bao trùm lấy lần nữa.
Lần này thì hai người họ không thể kiên nhẫn được nữa, trực tiếp rớt xuống giữa không trung.
Nó đập xuống mặt đất một cái phát ra tiếng ‘bốp’ rất lớn.
Nhìn có thể của hai người đã biến thành hai cục than cốc đen kịt.
Than cốc vẫn còn bốc lửa xèo xèo, không có khí tức.
Nhưng mà Lưu bà bà thấy vậy vẫn không yên lòng.
Nàng lại phun một luồng lửa vào thi thể Trương Thanh và Tôn Nhị Nương.
Lúc này, hai cổ thi thể vốn bị biến thành than cốc, trực tiếp bị đốt mảnh luyện kim.
Thấy thế Lưu bà bà mới thở phào nhẹ nhõm...
Nhưng ngay lúc này, Lưu bà bà bị loạng choạng rồi ngã xuống đất, nàng thở hổn hển không thôi.
Chỉ cảm thấy cả người bất lực, đầu óc choáng váng, mệt mỏi vô cùng, bụng thì đói đến mức kêu cồn cào một trận.
Nhưng Lưu bà bà mặc kệ bản thân, lắc lắc cái đầu choáng váng, rồi cố gắng đứng lên, sau đó nàng đi đến chỗ của Vương Bàn Nhi và Xảo Thư, nhìn thấy hai ngươi vẫn đang hôn mê thì nàng tỏ ra rất lo lắng.
Ngay khi Lưu bà bà đang không biết phải làm sao cho đúng, thì có một bóng người cường tráng bay vào từ bên ngoài sân.
nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, cao hai mét, dáng vẻ khí thế, oai hùng bất phàm.
Nhưng hắn cũng có lối ăn mặc của đầu đà.
Chỉ thấy hắn mặc một bộ quần áo vải màu xám, trên tay cầm một cây Tiết Hoa Tân Thiết giới đao, trên đầu hắn đeo một chiếc vòng, trên cổ thì mang một chuỗi tràng hạt màu trắng, mỗi viên tràng hạt đều to bằng quả đấm.
Lưu bà bà thấy có người khí thế phi phàm tới, trên tay hắn còn cầm binh khí, tâm trạng của nàng lập tức trở nên căng thẳng.
Nàng nhìn chằm chằm vào đầu đà mà không chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy sự phòng bị.
Nàng quyết định nếu có gì không ổn thì sẽ lập tức phun lửa.
Sau khi đầu đà bay vào khách điếm, vẻ mặt của hắn trông có chút nôn nóng.
Hắn nhìn lướt qua đám người Lưu bà bà và Xảo Thư, phát hiện mấy người này là người bình thường không có tu vi, nên cũng không thèm để tâm đến mấy người họ.
Hắn quay sang nhìn tình hình bên trong đại sảnh.
Phát hiện bên trong đại sảnh đã bị cháy thành đống gạch ngói vụn, mặt đất cát đá từ phòng khách đến hậu viện trong phạm vi năm sáu trăm mét đều biến thành ngọc lưu ly, khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
Đầu đà chợt la lên xung quanh không trung: “Chị Tôn, anh Trương, các ngươi có ở đây không?”
Hóa ra tên đầu đà này, không ai khác chính là Võ Tòng.
Lúc đó Võ Tòng đã giết Tây Môn Khánh, Phan Kim Liên và Vương Bà, bị người của Lục Phiến môn bắt đi, sau đó hắn bị tuyên án đi tới Thanh Châu để khai thác linh khoáng, linh thạch.
Nhưng, trên đường Võ Tòng bị áp tải tới Thanh Châu có đi ngang qua dốc Thập Tự, hai tên công sai định nghỉ chân tại tiệm của Tôn Nhị Nương.
Kết quả, không hề có bất kỳ bất ngờ, Võ Tòng và hai tên công sai áp tải đều bị ngũ hương mê hồn tán của Tôn Nhị Nương làm cho bất tỉnh.
Vốn dĩ mấy người này sắp bị Tôn Nhị Nương băm thành thịt để làm món thịt bò tẩm gia vị và bánh bao nhân thịt.
Nhưng khi Trương Thanh nghe công sai kể về câu chuyện của Võ Tòng thì hắn cảm thấy rất khâm phục với cái cách mà Võ Tòng báo thù cho anh trai, hắn thấy Võ Tòng là một người hào hiệp nên nảy sinh đồng cảm với Võ Tòng.
Chính vì vậy hắn đã xin Tôn Nhị Nương tha cho Võ Tòng.
Sau khi Võ Tòng được cứu rồi, tuy hành động giết người cướp của Trương Thanh và Tôn Nhị Nương rất trơ trên, nhưng dẫu sao thì vợ chồng Trương Thanh cũng đã cứu hắn, lại còn rất kính nể hắn, nên hiển nhiên Võ Tòng cũng sẽ không nói gì.
Hơn nữa, vì không thể thoát khỏi sự đồng cảm, nên hắn đã kết nghĩa anh em với Trương Thanh theo lời đề nghị của Trương Thanh.
Nhận Tôn Nhị Nương làm chị kết nghĩa, và Trương Thanh làm anh kết nghĩa.
Khi nãy Võ Tòng có chuyện cần tới tìm vợ chồng Trương Thanh để thương lượng, từ rất xa, hắn đã nhìn thấy ngọn lửa bốc lên ngút trời từ phía dốc Thập Tự, hơi nóng cuồn cuộn. Hơn nữa hắn còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của vợ chồng Trương Thanh.
Trong lòng hắn biết không ổn, thế nên đã vội vàng bay tới.
Dù tốc độ của hắn không chậm, nhưng sau khi tới nơi rồi, lại phát hiện không thấy bóng dáng của vợ chồng Trương Thanh đâu.
Chỉ còn lại ba vị phàm phu tục tử ở hiện trường.
Lưu bà bà nghe tiếng la của Võ Tòng, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng hơn.
Chị Tôn, anh Trương.
Người này vừa mới gọi hai vợ chồng mở hắc điếm sao?
Chẳng lẽ bọn họ là cùng một phe?
Nghĩ tới đây, Lưu bà bà không nhịn được mà hít vào sâu một hơi, định nhân lúc tên đầu đà này chưa kịp chuẩn bị thì phun lửa trước.
Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy Võ Tòng chắp tay hỏi Lưu bà bà với vẻ mặt đầy cung kính đối: “Xin hỏi vị đại nương này, ngươi có biết ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì không?”
Lưu bà bà thấy Võ Tòng tỏ thái độ cung kính, cũng không vì thấy nàng là một bà lão thủ vô tuồn thiết mà bỏ qua thái độ.
Nàng thấy người này không giống như là người xấu.
Vì vậy, ý định muốn hắt xì, đành phải kìm lại.
Lưu bà bà hỏi Võ Tòng: “Ngươi là ai? Tới đây có chuyện gì?”
Võ Tòng trả lời: “Tại hạ là Võ Tòng, tới đây để tìm anh chị kết nghĩa.”
“Võ Tòng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận