Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 840 - Tri kỷ của Tôn Ngộ Không trên mạng (2)

Trời cũng sáng rồi.
Điện thoại di động trong tay biến mất không còn, hơn nữa tu vi đột nhiên cũng mất theo. Sau đó hắn cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn.
...
Xì xào. Hắn nghe thấy Côn Luân Tam thánh, Thất thương quyền và vân vân, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
“Đánh bại Như Lai cần rất lâu. Ta đã nghĩ muốn gặp mặt ngươi.”
Sau khi Tiểu Điềm Điềm cũng chính là Thiết Phiến công chúa gửi tin nhắn xong liền che kín mặt mình, tỏ vẻ vô cùng thẹn thùng.
Nàng đợi một lát, lại nhìn điện thoại di động. Tuy nhiên điều khiến nàng thất vọng chính là Tề Thiên Đại Thánh không nhắn tin lại.
Chẳng lẽ hắn không muốn gặp mặt ta sao?
Tiểu Điềm Điềm vội vàng gửi tin nhắn: “Tại sao ngươi không phản hồi?”
Nàng đợi một lúc lâu mà Tề Thiên Đại Thánh cũng không trả lời.
Tiểu Điềm Điềm hơi lúng túng.
Nàng không biết có phải mình nói sai chỗ nào làm cho đối phương mất hứng hay không?
“Phu nhân, không xong rồi.”
Đúng lúc này, âm thanh hốt hoảng từ bên ngoài phòng vang lên.
Là nha hoàn của nàng Tiểu Thúy.
“Sao?”
Thiết Phiến công chúa đè nén mất mát trong lòng, hỏi nha hoàn.
Vẻ mặt Tiểu Thúy hoảng sợ chỉ ra bên ngoài, nói: “Không biết chuyện gì xảy ra. Bên ngoài động phủ của chúng ta biến thành sa mạc rồi.”
“... Linh đài Phương Thốn Sơn.”
Lúc này một đạo nhân dáng người hơi mập, giữ kiểu tóc Địa Trung Hải khoanh tay trước ngực, khoanh chân ngồi trên đài sen màu vàng.
Ở sau gáy của đạo nhân có phật quang. Ở bên trong phật quang mơ hồ có thể thấy thế giới khác đầy cát càng. Thế giới đó vô biên vô hạn, diện tích vô ngần. Đám người Tôn Ngộ Không, Đường Tăng, Thanh Hà, Ngưu Ma Vương cũng ở trong thế giới này.
Trước người đạo nhân có hai người đang cung kính đứng.
Một vị khoan thai cao quý, tay cầm Tịnh bình, chính là Quan âm.
Một vị tiên phong đạo cốt, tay kéo phất trần, chính là Bồ Đề lão tổ.
Địa Trung Hải đạo nhân đột nhiên giương mắt, phân phó hai người: “Các ngươi tiến vào thế giới Phật Quốc này, hướng dẫn Tôn Ngộ KhLão bản động lạy Đường Tăng làm vi sư, cũng tự nguyện đeo Kim Cô lên. Kể từ đó hắn liền giao xuống phật tâm, sẽ không làm chuyện phỉ báng Phật nữa.”
“Vâng.”
Quan âm và Bồ Đề lão tổ cung kính đồng ý, lắc mình bay vào trong thế giới Phật Quốc sau gáy Địa Trung Hải đạo nhân.
Đợi sau khi hai người tiến vào trong thế giới Phật Quốc, Địa Trung Hải đạo nhân nảy sinh nghi ngờ.
“Kỳ lạ, trong thức hải của Tôn hầu quan tưởng đầy đủ tập tranh ảnh tư liệu lực chi Đại Đạo. Không biết sao hắn làm được? Còn cả Kim Cô bổng của hắn nữa, đạo văn liên tục biến đổi, chất liệu không phải vàng cũng không phải sắt, không phải đã cũng không phải gỗ. Ta cũng không nhìn rõ lai lịch, thật sự là quá kỳ lạ.”
...
Sáng ngày thứ hai.
Khách điếm.
Lý Nguyên vừa mới chuẩn bị xong bữa sáng không lâu, ba người Ðát kỉ, Tiểu Tê Tử, Nữ Bạt đã rửa mặt xong rồi.
Hôm nay bữa sáng chính là mì thịt bò.
Tiểu Tê Tử nhìn thấy chỉ có bốn bát mì thịt bò, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi phụ thân: “Phụ thân, sao buổi sáng hôm nay không chuẩn bị cho Tử Hà tỷ tỷ?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Trong khoảng thời gian này, nàng sẽ không về.”
“Nàng đi đâu vậy?”
Đát Kỷ gắp một đống thịt bò bỏ vào miệng, tò mò hỏi.
Lý Nguyên ăn một miếng mì thịt bò, nói: “Đợi lát nữa các ngươi xem điện thoại di động là biết.”
“Xem điện thoại di động?”
Đát Kỷ vừa lấy điện thoại di động ra, vừa tự nhủ: “Chẳng lẽ cái tên kia đang rút kiếm chọn rể hay sao?”
Tiểu Tê Tử lắc đầu nói: “Không thể nào. Chẳng phải nàng nói cô cô là nương quân như ý sao?”
Đát Kỷ nghe vậy thì liếc mắt.
Đát Kỷ mở ra video ngắn, xem một chút cũng không nhìn thấy Tử Hà.
Tuy nhiên, nàng phát hiện bình luận phía dưới video ngắn, gần như toàn bộ đều đang thảo luận chuyện quỷ dị phát sinh của Tây Du trực tiếp tối ngày hôm qua.
“Đường Tăng đi thỉnh kinh gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
Nàng lầm bầm nói.
Sau đó mở ra nhóm thảo luận Tây Du.
Sau khi tìm hiểu, rốt cuộc nàng đã biết tối qua đoàn người Đường Tăng xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng nàng lại càng hoài nghi không giải thích được.
“Kỳ lạ, yêu quái gì lại làm cho Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới mất đi ký ức?”
“Tôn Ngộ Không bọn họ mất đi ký ức? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Tê Tử vừa nghe, nhất thời hưng phấn, mì thịt bò cũng không ăn, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn.
“Ô, thật này. Bọn họ bị làm sao vậy? Sao Trư Bát Giới gọi nhị đương gia Sa Tăng là Hạt Tử rồi? Mới chỉ một đêm mà thay đổi lớn như vậy.”
Chỉ có hai người Lý Nguyên và Nữ Bạt là im lặng ăn mì thịt bò.
Hai người họ không giật mình như Đát Kỷ và Tiểu Tê Tử.
“Ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đát Kỷ tìm hiểu trên mạng một lượt cũng không tìm ra được lời giải thích hợp lý, thế nên mới hỏi Lý Nguyên.
Tiểu Tê Tử cũng không chớp mắt nhìn phụ thân.
Lý Nguyên ăn mì sợi, thản nhiên nói: “Bọn họ bị hấp thu vào bên trong một thế giới khác. Ba người Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Tăng bị phong ấn trí nhớ và pháp lực. Chuyện chính là như vậy.”
“Là ai làm? Sao hắn lại muốn làm như vậy?”
Đát Kỷ lại hỏi.
“Ba.”
Lý Nguyên vỗ tay phát ra tiếng. Khoảng không trên bàn ăn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Một vị đạo nhân dáng người hơi mập, kiểu tóc Địa Trung Hải đang nhắm mắt, khoanh chân ngồi ở trên đài sen màu vàng.
Phía sau gáy của đạo nhân trung niên có phật quang sáng lên. Trong phật quang có thể thấy bóng dáng đám người Đường Tăng và Tôn Ngộ Không.
“A, đây không phải là Chuẩn Đề đạo nhân, cái lão bích đăng đó sao? Thì ra là do hắn ở sau lưng giở trò quỷ.”
Đát Kỷ thấy Địa Trung Hải đạo nhân thì kinh ngạc kêu lên.
“Phụt, khụ khụ khụ.”
Nghe thấy Đát Kỷ gọi Chuẩn Đề đạo nhân, Nữ Bạt không nhịn được mà bị sặc.
Nên biết Chuẩn Đề đạo nhân là Thánh Nhân đó. Vậy mà dám gọi Thánh Nhân là lão bích đăng, Nữ Bạt suýt thì điên rồi.
Còn nữa, đối với chuyện của Thánh Nhân, Lý Nguyên cũng biết tất tần tật, còn có thể dễ dàng giám sát nhất cử nhất động của Thánh Nhân. Thực lực bậc này thật sự là vượt quá sức tưởng tượng của Nữ Bạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận