Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1428 - Mọi người đều là người xuyên không!

Dù sao thì ta đã nói Nước vui vẻ là do ta phát minh ra!
Tống Tân Dương ngây ra một lúc, mới lấy lại vẻ bình tĩnh.
Hắn nhìn coca trong tay, lại nhìn Lý Nguyên, lắp bắp hỏi Lý Nguyên: “Đây, đây là, đây là gì?”
Lý Nguyên thấy dáng vẻ mơ màng của Tống Tân Dương, trong lòng muốn bật cười.
Hắn nhịn cười, trả lời: “Đây được gọi là coca, có phải hương vị rất giống Nước vui vẻ của ngươi không?”
Vậy mà lại là coca!
Cái tên đều giống nhau.
Tống Tân Dương cảm thấy đầu óc choáng váng!
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Đây không phải là khoa học mà!
“Coca này là ai phát minh vậy?”
Tống Tân Dương vội vàng hỏi.
Lý Nguyên: “Ta tự làm ra.”
Vậy mà lại là hắn!
Sao hắn biết làm coca?
Lẽ nào hắn cũng là người xuyên không?
Tinh thần của Tống Tân Dương chấn động, ánh mắt nhìn Lý Nguyên lập tức tràn đầy nghi hoặc.
Hắn suy nghĩ, rồi cầm máy chơi trò chơi trên quầy lên thăm dò hỏi Lý Nguyên: “Lý huynh, người biết đây là đồ gì không?”
Lý Nguyên: “Máy chơi game.”
Đù!
Thật sự biết kìa.
“Vậy cái này thì sao?”
Hắn lại chỉ về phía xe điều khiển từ xa.
Thứ này vốn là chuẩn bị tặng cho con gái của Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Đây là ô tô điều khiển từ xa.”
Nghe thấy Lý Nguyên nói ra hai chữ “ô tô”, trong lòng Tống Tân Dương đã chắc chắn trăm phần trăm Lý Nguyên chính là người xuyên không.
Hắn nhìn biểu cảm của Lý Nguyên, có chút ngượng ngùng, nhưng cũng tràn ngập kích động…
Ngượng ngùng là hắn muốn dùng coca, máy chơi game, xe điều khiển đến giả vờ ở trước mặt Lý Nguyên.
Nhưng không ngờ lại biến thành kẻ ngốc.
Kích động là vì Lý Nguyên có khả năng là người xuyên không.
Nếu mọi người đều là người xuyên không, vậy chẳng phải là có chung lời nói sao?
Duyên phận!
Hắn đang muốn nói cái gì đó.
Chính ngay lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng chuông gió truyền đến từ phía cửa.
“Leng keng leng keng…”
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hòa thượng đội mũ tăng, mặc trang phục nhà tăng, chòm râu hoa râm đi vào khách điếm.
Hòa thượng cho người ta cảm giác đã qua tuổi thất tuần, nhưng khuôn mặt của hắn lại hồng nhuận bóng loáng, không có chút nếp nhăn nào cả.
Hai mắt hắn sáng ngời có thần, còn sáng ngời thâm sâu hơn cả tinh thần.
Tống Tân Dương chú ý, sau khi hòa thượng vào phòng thì biểu cảm của hắn tràn ngập kinh ngạc.
Chỉ thấy đối phương trừng to hai mắt, không ngừng dò xét xung quanh khách điếm này.
Càng nhìn, càng hưng phấn, càng lộ vẻ xúc động.
Dường như khách điếm này rất ghê gớm vậy.
Nhưng khách điếm này có gì mà ghê gớm chứ?
Tóm lại, hành vi của hòa thượng này khiến Tống Tân Dương cảm thấy rất kỳ lạ.
“Lý huynh, ngươi có khách.”
Hắn nhắc nhở Lý Nguyên.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Hắn không phải là khách.”
Tống Tân Dương: “Lẽ nào hắn đến hóa duyên?”
Người đến thật ra là Liễu Phàm, tăng quét rác của Minh Sơn tự.
Sau khi hắn xử lý xong chuyện của Minh Sơn tự thì một mình đi đến Trường An.
Chuẩn bị gặp mặt Đại Đạo chí cao thần bí này.
Chứng thực nghi hoặc trong lòng với Đại Đạo.
Vừa đến Trường An, bởi vì không biết nơi ở của Lý Nguyên nên hắn chuẩn bị đi tìm Tiểu Tê Tử hỏi vị trí của Lý Nguyên.
Nhưng ngay lúc này, hắn nghe thấy tiếng chuông gió đặc biệt vang lên (m thanh trước đó Tống Tân Dương vào khách điếm tạo ra).
Tiếng chuông gió này ẩn chứa bản nguyên pháp tắc, tràn ngập lực lượng khó tưởng tượng.
Vào tai của Liễu Phàm cứ như Đại Đạo đang ngâm xướng, thoáng cái đã hấp dẫn sự chú ý của Liễu Phàm.
Hắn nhớ đến ban đầu Nữ hoàng Tiên Đường từng nói, chỉ cần hắn đến Trường An thì có thể nhìn thấy phụ thân của Nữ hoàng.
Lại kết hợp với tiếng chuông gió đặc biệt này.
Liễu Phàm thoáng cái phản ứng lại.
Bởi vậy, hắn đi đến khách điếm không chút do dự.
Sau khi hắn đi đến khách điếm thì càng tin tưởng người bản thân muốn tìm đang ở nơi này.
Bởi vì trên bầu trời của khách điếm này lại là lưới pháp Đại Đạo.
Màn cửa của khách điếm lại được bện từ vô số Tiên thiên chí bảo.
Biển hiệu của khách điếm lại dùng Hỗn độn kiến mộc điêu khắc thành.
Vài chữ to trên biển hiệu lại là do minh văn đại đạo hiện ra.
Trong pho tượng đón khách ở cửa khách điếm lại có một Thánh Nhân bị giam cầm, tất cả đều tràn đầy những điều không bình thường.
Ngoài Đại Đạo chí cao, Liễu Phàm không biết còn có ai có năng lực như thế!
Cho nên, hắn vén mở cửa mành, đi vào Có gian khách điếm.
Sau khi hắn nhìn thấy bày trí trong khách điếm, vẻ mặt càng kinh hãi.
Hắn không ngờ từng cọng cây ngọn cỏ trong khách điếm lại đều là Hỗn độn chí bảo.
Từng viên gạch, từng viên ngói đều tản ra huyền quang đại đạo tinh thuần.
Những năm này, Liễu Phàm nhận được không ít phần thưởng hệ thống, do đó tích lũy lượng thiên tài địa bảo.
Trước kia, hắn cảm giác bảo vật bản thân sở hữu, tự nói xếp thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất.
Nhưng giờ phút này hắn mới biết được, tất cả thiên tài địa bảo của hắn cộng dồn lại còn không mua nổi một mét vuông của khách điếm này.
Sợ rằng, khách điếm này là nơi có giá phòng cao nhất trong cả vũ trụ Hồng Mông!
Đại Đạo chí cao, thì ra kinh khủng như vậy như vậy!
Trong lòng Liễu Phàm cảm khái không thôi.
Đi qua huyền quan, Liễu Phàm lập tức nhìn thấy Lý Nguyên và Tống Tân Dương, cùng với mấy thứ đồ như lon coca, máy chơi game, điều khiển xe hơi, tạp chí playboy trên quầy bar vừa quen thuộc, vừa xa lạ, Liễu Phàm lộ ra vẻ rất bất ngờ
Tại sao thế giới này có thể có đồ vật hiện đại thế?
Có điều hắn lại nghĩ, nếu thực lực Lý tiền bối là Đại Đạo chí cao, có thể tùy ý xuyên qua chư thiên vạn giới, đại dương Hồng Mông.
Có vài món vật phẩm hiện đại, hình như cũng không có gì là không thể chấp nhận.
Sau khi chuyển lực chú ý khỏi tạp chí playboy, hai mắt thâm thúy của Liễu Phàm đã đặt toàn bộ ở trên người Lý Nguyên.
Tuy hắn chỉ cảm nhận được pháp lực Địa Tiên kỳ ở trên người Lý Nguyên.
Nhưng chỉ dựa vào khí chất đặc biệt, diện mạo siêu phàm xuất trần của Lý Nguyên, hắn hiểu được, người này, có chín mươi phần trăm chính là Đại Đạo chí cao hắn muốn tìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận