Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1121 - Đơn thuần là da mặt dày!

Hắn cũng biết rõ sở dĩ Dương Kiếm Thư tỏ ra tự tin như thế bởi vì đối phương cảm thấy mình biết được tình tiết của hồng hoang và Tây Du, từ đó xem bản thân là thượng đế có thể đoán trước tương lai.
Tôn Ngộ Không muốn phá vỡ sự tự tin trong lòng của Dương Kiếm Thư, thế là hắn nói với Dương Kiếm Thư: “Ta hỏi ngươi một câu, nếu như có thể trả lời vậy ta sẽ nhận tiểu đệ ngươi.”
“Mời Hầu ca ra đề?” Dương Kiếm Thư bình tĩnh nói.
Tôn Ngộ Không: “Ngươi biết Kim Cô Bổng của ta nặng bao nhiêu không?”
Trong lòng Dương Kiếm Thư thoáng vui mừng, đây chẳng phải cố ý để ta ra vẻ hay sao?
Hắn đáp ngay lập tức: “Một vạn ba ngàn năm trăm cân.”
Hầu như ngay cả trẻ con cũng biết điều này, đương nhiên hắn không thể trả lời sai.
Tôn Ngộ Không nghe câu trả lời của Dương Kiếm Thư không khỏi mỉm cười.
Dương Kiếm Thư để ý đến nét mặt của Tôn Ngộ Không, trong lòng không nén nổi hơi do dự, sao mà trông có vẻ như đã trả lời sai vậy?
Nhưng sao có thể chứ?
Ta nhớ vô cùng rõ ràng, Kim Cô Bổng nặng một vạn ba ngàn năm trăm cân.
Sao mà trả lời sai được?
Tôn Ngộ Không cũng không giải thích nhiều, chỉ thấy hắn lấy Kim Cô Bổng từ trong lỗ tai ra đặt trên mặt đất, sau đó nói với Dương Kiếm Thư: “Ngươi thử xem có cầm lên được hay không?”
Dương Kiếm Thư cũng là người đã từng trải qua mấy chục thế giới Luân Hồi, đã dung hòa các huyết mạch và dị năng mạnh mẽ, nhấc một món đồ nặng hơn một vạn cân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hai tay hắn cầm lấy Kim Cô Bổng vận khí lực toàn thân nhấc lên.
Nhưng mà cơ thịt trên cánh tay hắn đẩy lớp áo của hắn lên, gương mặt đỏ bừng, gân xanh trên thái dương nổi lên từng sợi, nhưng Kim Cô Bổng chẳng hề dao động một chút nào.
Dương Kiếm Thư ngây ra, hắn không ngờ Kim Cô Bổng lại nặng như thế?
Lẽ nào lão gia tử Ngô Thừa n viết sai rồi sao?
Tôn Ngộ Không thản nhiên nói: “Ngươi trả lời sai rồi, không thể làm tiểu đệ của ta.”
Trong lòng Dương Kiếm Thư vô cùng thất vọng, nét mặt hắn hơi khó coi hỏi Tôn Ngộ Không: “Không biết Kim Cô Bổng của Tôn Đại Thánh nặng bao nhiêu cân?”
Tôn Ngộ Không thản nhiên đáp: “Hiện tại chỉ bằng trọng lượng của mười thế giới Đại Tiên.”
Mười thế giới Đại Thiên!
Da mặt Dương Kiếm Thư run rẩy trông vô cùng kinh hãi.
Hắn biết khái niệm thế giới Đại Tiên, nhưng hắn không ngờ Kim Cô Bổng lại nặng như thế.
Một vạn ba ngàn năm trăm cân mà mình nói còn không bằng con số lẻ trọng lượng thật sự của Kim Cô Bổng.
Tuy hắn da mặt dày nhưng lúc này cũng không khỏi có chút xấu hổ.
Làm màu không những không thành công mà ngược lại còn mất mặt một cách quá đáng.
Hắn không kiềm được thắc mắc, tình tiết liên quan đến Tây Du mà bản thân hắn biết có mấy phần tương khớp với sự thật?
“Tiểu tử, thói khôn vặt của ngươi đừng đem ra rước lấy mất mặt.” Đế Giang nét mặt giễu cợt nói với Dương Kiếm Thư.
“Ngươi muốn bọn ta với không tới, cả đời này cũng không có khả năng.” Chúc Cửu âm thản nhiên nói.
Ầm!
Nghe thấy câu nói của Chúc Cửu âm, cả người Dương Kiếm Thư ngây dại như bị sét đánh trúng.
Sao hắn có thể biết được suy nghĩ của ta?
Hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ của ta hay chỉ đơn thuần là trùng hợp mà thôi?
Trong lòng Dương Kiếm Thư bỗng sinh ra nỗi sợ hãi vô tận khiến hắn có một loại xúc động muốn chạy khỏi nơi này.
Tôn Ngộ Không thu Kim Cô Bổng lại, nét mặt hắn thay đổi thất thường nói với Dương Kiếm Thư: “Ngươi có thể rời đi, nhớ kỹ đừng giở những trò của ngươi ở những thế giới khác với Tiên Đường, nếu không đừng trách vương pháp vô tình.”
Dương Kiếm Thư bỗng thấy đầu óc choáng váng gần như sắp khiến hắn ngất xỉu.
Những trò ở thế giới khác?
Tại sao Tôn Ngộ Không lại nói như vậy?
Lẽ nào hắn biết ta là luân hồi giả từng xuyên qua vô số thế giới Luân Hồi khác nhau.
Nhưng sao hắn có thể biết được?
Rõ ràng ta chẳng nói gì cơ mà?
Trong lòng Dương Kiếm Thư rối như tơ vò, hắn cảm thấy có rất nhiều chuyện không rõ ràng, không hiểu được.
Hắn phát hiện thế giới này đáng sợ và nguy hiểm hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Thân phận thật sự của hắn bất thình lình đã bị bại lộ.
Mà thân phận của luân hồi giả bị bại lộ khiến Dương Kiếm Thư cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Những người này biết ta là người xuyên không, có bắt ta lại khảo tra hay không?
Nghĩ đến hình phạt tàn khốc kia hắn cảm thấy da đầu tê rần.
Mặc dù trong lòng sợ hãi không thôi, nhưng Dương Kiếm Thư không vì vậy mà trở nên hoảng loạn thất thố, hắn cố giả vờ bình tĩnh tỏ vẻ nghi ngờ hỏi Tôn Ngộ Không: “Đại Thánh đang nói gì vậy? Thế giới khác gì chứ? Sao ta nghe chẳng hiểu gì cả?”
Tôn Ngộ Không thản nhiên nói: “Nghe không hiểu thì thôi vậy, ngươi chỉ cần nhớ những lời ta nói là được rồi. Nếu không trên thế gian này không có bán thuốc hối hận đâu.”
Nói rồi hắn không để ý đến người xuyên không yếu ớt này nữa.
Dương Kiếm Thư nhìn thấy vậy cũng coi như đã hoàn toàn hiểu rõ, Tôn Ngộ Không thật sự đã biết thân phận người xuyên không của hắn.
Nhưng mà nếu hắn đã biết ta là người xuyên không, nhưng tại sao trông hắn lại chẳng tỏ ra quá bất ngờ nhỉ?
Còn bảo ta rời đi?
Ta là người xuyên không đấy, hắn không hiếu kỳ với tình hình của thế giới ta ở hay sao?
Ta xuyên đến đây bằng cách nào?
Hay là hắn cố ý thả ta đi để ta buông lỏng cảnh giác, từ đó âm thầm ở trong bóng tối điều tra bí mật ta xuyên không bằng cách nào?
Đúng vậy, nhất định là vậy!
Nếu như hắn mang mục đích này vậy nhất định phải thất vọng rồi.
Luân hồi giả bọn ta có thể xuyên không là bởi vì Chủ Thần, nhưng Tôn Ngộ Không sẽ không phát hiện được bí mật của Chủ Thần.
Huyền Minh cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của Dương Kiếm Thư, nét mặt cạn lời nói: “Con người hắn thật sự quá nhiều tâm địa gian xảo, nhưng đáng tiếc không tự mình biết mình, căn bản cũng không hiểu chênh lệch giữa hắn và chúng ta, con kiến ở trước mặt chúng ta có bí mật gì đáng nói hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận