Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1811 - Vương Trọng Dương, Đạt Ma lão tổ! (2)

Võ Tam Tư không cần nhiều lời, chính là cháu trai của Võ Chiếu, hiện là gia chủ Võ gia, địa vị thực lực đều là nhân vật số một.
Mà Đạt Ma lão tổ, chính là Phật môn tại Đại Đường bây giờ, đại biểu cho địa vị cao nhất của Phật môn.
Chỉ bằng điểm này cũng biết được thân phận của bọn họ tôn quý cỡ nào.
Trọng Dương Tử, tên là Vương Trọng Dương, chính là đồ đệ của Lữ Động Tân và Chung Hán Ly trong bát tiên Nhân giáo.
Hắn khai sáng phái Toàn Chân, là môn phái Nhân giáo có quy mô lớn nhất Đại Đường hiện nay.
Thậm chí danh tiếng hiện tại còn che lấp danh tiếng của Thiếu Lâm tự do Đạt Ma lão tổ sáng lập.
Lúc này ba đại lão đều đang yên lặng chú ý chín con Cửu Trảo Kim Long trên bầu trời, cùng với Lý Nguyên bị bao quanh bởi hai phu thê Tô Thiển Ngữ và Tống Tân Dương.
“Các ngươi nói xem xa giá này là của Tống đạo hữu, hay là của vị quý công tử bên cạnh Tống đạo hữu?”
Đạt Ma lão tổ mở miệng hỏi Võ Tam Tư và Trọng Dương Tử.
Trọng Dương Tử phân tích: “Để tỏ lòng tôn trọng đối với Tô gia, tọa giá của tất cả các quan khách đến đây đều thống nhất dừng lại ở bên trong vườn ngự thú. Có thể điều khiển chiếc xa giá này tùy tiện di chuyển trong động thiên chỉ sợ chỉ có xa giá của riêng Tô gia mới được.”
Võ Tam Tư phản bác: “Ta cảm thấy, chiếc xa giá này hẳn là của vị quý công tử bên cạnh hai phu thê Tống đạo hữu. Tu vi của Tống đạo hữu chẳng qua cũng chỉ là Chuẩn Thánh, dùng chín con Cửu Trảo Kim Long kéo xe, đừng nói là Tống đạo hữu, cho dù là Thánh Nhân cũng không xa xỉ như vậy.”
Võ Tam Tư tiếp tục phân tích: “... Mà từ thái độ của Tống đạo hữu đối với vị công tử kia cũng biết, tuy tu vi của vị công tử này chỉ đến Địa Tiên kỳ, nhưng khí độ và linh căn lại hiếm thấy cả thế gian, bối cảnh của hắn chắc chắn không tâm thương, có lẽ việc có chiếc xa giá này cũng không phải không có khả năng!”
Đạt Ma lão tổ cau mày nói: “Toàn bộ Hồng Hoang, luận bối cảnh thâm hậu nhất, một bàn tay cũng có thể đếm ra nhưng không nghe đến nhà nào có lạo xa giá này?”
Vương Trọng Dương yếu ớt nói: “Nếu như, vị công tử này chỉ có bối cảnh thâm sâu thì chỉ sợ cũng không đáng để phu thê Tống đạo hữu tiếp đãi tôn kính như thế.”
Võ Tam Tư nghi ngờ nói: “Người kia là ai vậy chứ?”
Đạt Ma lão tổ và Trọng Dương Tử đều cau mày.
Bọn họ tìm khắp ký ức, thật sự không phát hiện đại năng có hình tượng khí chất tương xứng với Lý Nguyên.
Lý Nguyên đi xuống thang mây hoàng kim, dưới sự dẫn đầu của phu thê Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ, mọi người đi đến một khán đài có hình dạng được xây như một cái đình.
Đi đến hàng thứ nhất của khán đài này cũng đối diện chính giữa sân khấu của quảng trường.
Ở giữa sân khấu, hoa tươi đến không hết, dựng thành một hành lang hoa tươi hoa lệ.
Cuối hành lang hoa tươi đang chiếu một hình chiếu lớn.
Bên trong hình ảnh là một đôi trai tài gái sắc mặc hỉ phục màu đỏ chót được chiếu toàn thân.
Đôi nam nữ này, chính là hai nhân vật chính của buổi lễ ngày hôm nay.
Mà tại ở ngay phía trước hành lang hoa tươi, có một đội vũ nương người Hồ đang nhảy điệu nhảy dị vực thướt tha xinh đẹp.
Bên cạnh còn có một dàn nhạc đang chơi nhạc đệm, diễn tấu bài hát vui vẻ.
Những vũ nương người Hồ này vừa nhìn là thấy tài nghệ xuất sắc.
Thân thể các nàng mềm mại giống như không xương, có thể bày ra các động tác vĩ đạo có độ khó cao một cách hoàn mỹ.
Nhất cử nhất động của vũ nương đều dnag nhảy nhót theo âm nhạc, biểu diễn đến mức cảnh đẹp ý vui vô cùng.
Bởi vì vị trí của Lý Nguyên đối diện chính giữa sân khấu, bởi vậy thưởng thức thị giác tốt nhất.
Tiết Bảo Thoa, Tiết di, Tiết Bàn ba người, chú ý tới vị trí của đỉnh đài này, cùng mức độ xa hoa bên trong, trong lòng không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Vị trí này, có thể nói là vị trí trung tâm của quảng trường.
Sự coi trọng của phu thê Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ này đối với Lý Nguyên thật sự là đạt đến cực hạn.
Chẳng lẽ, thân phận của Lý Nguyên lại tôn quý như thế?
Không phải nói Thái thượng hoàng và Thái hậu cũng tới tham gia hôn lễ sao?
phu thê Tống Tân Dương dành toàn bộ vị trí trung tâm cho Lý Nguyên, thì Thái thượng hoàng và Thái hậu đến sẽ ngồi ở đâu?
Không có khả năng vị trí của Thái thượng hoàng và Thái hậu không tốt bằng của Lý Nguyên chứ?
Như vậy thì quá không ra gì rồi!
Không chỉ có một nhà Tiết Bảo Thoa nghi ngờ trong lòng mà trên mặt khách mời xung quanh cũng tràn ngập nghi hoặc như vậy.
Không rõ Tống Tân Dương sắp xếp một nhân vật như vậy ở vị trí trung tâm?
Năng lực người này như thế nào, có thể ngồi ở vị trí này sao?
“Lý công tử, mấy ngày nay ngài ở trong đình đài này thưởng thức biểu diễn, nơi này không có người ngoài tới quấy rầy. Nếu như Lý công tử có gì cần, ở đây có một cái chuông, ngài chỉ cần phân phó với người hầu thì đối phương sẽ làm theo.”
Tống Tân Dương đưa Lý Nguyên đế trong một đình đài tốt nhất, chỉ vào cái chuông ngọc thạch bên trong đình giải thích với Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu, nói: “Ngươi có lòng rồi.”
Tống Tân Dương lại lộ ra một biểu cảm áy náy, nói: “Công việc mấy ngày nay thật sự quá nhiều, chỉ sợ Tống mỗ và phu nhân không có thời gian tự mình đến hầu Lý công tử, có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, còn hi vọng Lý công tử rộng lòng tha thứ.”
Lý Nguyên tùy ý nói: “Ta cần ngươi hầu làm gì, ngươi tiếp ta, ngược lại ta còn không được tự nhiên.”
Tống Tân Dương nghe vậy, không khỏi ngượng nở nụ cười.
Hắn đang muốn cáo từ với Lý Nguyên, chẳng qua đúng vào lúc này, có mấy bóng người quen thuộc đột nhiên đi đến trước đình nghỉ mát này.
“Tống đạo hữu, Tô hội trưởng, vừa rồi thấy hai người loay hoay chân không chạm đất ở cửa vào, sao giờ lại có thời gian rảnh thoát thân thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận