Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1012 - Đát Kỷ vậy mà lại đồ Thánh rồi (2)

Trong lúc Đát Kỷ đăng lên vòng bạn bè, đột nhiên nàng nhìn thấy không gian xung quanh bỗng thay đổi, sau đó một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ trong hư không.
Chính mà Mộng Yểm vừa bị giết chết.
Còn thi thể của Mộng Yểm cũng đã biến mất không thấy đâu.
Còn về Tam Túc Bảo Đỉnh bị chém ra làm hai kia được Mộng Yểm tiện tay chỉ vào một cái, Tam Túc Bảo Đỉnh cũng khôi phục lại như mới.
Đát Kỷ nhìn thấy Mộng Yểm sống lại, nét mặt cũng không quá ngạc nhiên.
Sau khi Đại La Kim Tiên bị giết có thể sống lại trong dòng sông thời gian, huống chi là Thánh Nhân.
Muốn hoàn toàn giết chết một vị Thánh Nhân nhất định phải trong cùng một khoảnh khắc giết sạch toàn bộ quá khứ tương lai của Thánh Nhân đó và tất cả suy nghĩ trong đầu của chúng sinh liên quan đến vị Thánh Nhân thì mới được.
Nhưng mà cho dù để sót một mảnh thời gian, cho dù có một người vẫn nhớ thông tin của Thánh Nhân đó thì Thánh Nhân đó vẫn có thể sống lại lần nữa.
Mà muốn xóa quá khứ và tương lai của Thánh Nhân, xóa đi ký ức về Thánh Nhân trong đầu của chúng sinh trong thoáng chốc, đây là chuyện mà ngay cả Thánh Nhân cũng khó làm được, càng đừng nói đến Đát Kỷ.
Thánh Nhân bất tử bất diệt, vạn kiếp không phai mờ không phải là nói đùa.
“Khi nãy ngươi đã mạnh miệng rồi, ngươi nói ta không tổn thương được ngươi nhưng ta đã giết được ngươi một lần.” Đát Kỷ ung dung nói với Mộng Yểm.
Mộng Yểm nhìn dáng vẻ đắc ý của Đát Kỷ, khóe miệng không khỏi run lên, da mặt cảm thấy đau đớn.
Trong lòng rõ ràng vô cùng tức giận, vô cùng cạn lời.
Nàng nào có biết Đát Kỷ lại còn một Hỗn độn chí bảo chủ công chứ.
Thế cho nên nàng không kịp tránh đi, bị Khai Thiên phủ khóa khí cơ.
Từ đó trở thành vị Chí Tôn đầu tiên bị giết.
Nếu như bọn Quỳ âm biết được mình lại bị một Chuẩn Thánh giết chết, e rằng sẽ cười đến rụng răng mất.
Người này rốt cuộc là ai?
Tại sao nàng lại có đến hai Hỗn độn chí bảo mà ngô chủ không có chứ?
Đây chẳng phải là gian lận sao?
Quá không công bằng đối với những tu sĩ khác.
Giống như ta vất vả cực khổ luyện đến Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trung kỳ, kết quả còn không phải là đối thủ của một Chuẩn Thánh, đả kích người ta quá đáng.
Có ai ra mặt xử lý chuyện này không?
Ta muốn tố cáo tên gian lận này!
Trong lòng Mộng Yểm điên cuồng mỉa mai một trận, nhưng trên gương mặt lại điềm tĩnh như cũ.
Nàng lạnh lùng hỏi Đát Kỷ: “Từ đâu mà ngươi có được hai Hỗn độn chí bảo này?”
Đát Kỷ: “Vẫn không nên nói cho ngươi biết thì hơn, để tránh ngươi không chịu nổi đả kích.”
Nếu như nàng nói thật, bộ y phục này là do ca ca tặng nàng, Khai Thiên phủ nhặt được từ trong đóng củi, trên người nàng vẫn còn Hỗn độn chí bảo khác, e rằng Mộng Yểm sẽ phát điên.
Không nên ép nàng phát điên thì hơn!
Mộng Yểm thấy Đát Kỷ không nói cũng không hỏi tiếp mà nói: “Thế giới mà ngươi ở không bao lâu nữa sẽ bị bọn ta đánh chiếm, tất cả sinh linh của thế giới này nếu không chọn khuất phục thì chỉ còn con đường chết. Nếu như ngươi chịu dâng hai Hỗn độn chí bảo này cho ta, ta có thể nhận ngươi làm đệ tử, bảo vệ an toàn của ngươi.”
Đát Kỷ hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?”
Mộng Yểm thản nhiên nói: “Hỗn độn chí bảo tuy quý hiếm nhưng phải có cái mạng thì mới hưởng được. Thực lực của ngươi căn bản không giữ nổi hai chí bảo tuyệt thế này. Miễn cưỡng chiếm lấy bảo vật vượt quá năng lực của mình chỉ mang lại tai họa cho mình mà thôi.”
Đát Kỷ: “Ngươi mau chóng nuốt lại lời này đi, để ta nói, ngươi muốn cướp bảo vật vượt quá năng lực của mình chỉ mang lại tai họa cho ngươi thôi.”
Mộng Yểm thấy Đát Kỷ không nghe khuyên nhủ, nàng không nói thêm gì nữa lập tức mạnh mẽ tấn công về phía Đát Kỷ.
Lúc nãy do nàng sơ suất nên mới bị Đát Kỷ giết chết.
Lần này nàng sẽ không cho Đát Kỷ bất cứ cơ hội nào nữa.
Chỉ thấy cơ thể nàng lóe lên một cái biến ra hàng tỷ phân thân giống nhau như đúc vây quanh Đát Kỷ.
Cùng lúc đó vô số pháp tắc chi lực như địa hỏa phong thủy, sấm chớp bão vũ được thi triển ra từ trên những phân thân này, đổ ào ào về phía Đát Kỷ.
Pháp tắc đáng sợ bao trùm chư thiên vạn giới, khiến Đát Kỷ không còn đường để chạy.
Đát Kỷ đối diện với đòn tấn công tuyệt thế bao phủ trời đất, kéo dài không dứt này, mặc dù biết bản thân sẽ không gặp nguy hiểm nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sinh ra một chút hoảng sợ.
Lúc này nàng mới biết rõ chênh lệch của bản thân mình với Thánh Nhân rốt cuộc lớn đến mức nào.
Pháp tắc chi lực ở xung quanh chỉ là uy áp phát ra thôi đã khiến Tam Thập Tam Thiên chấn động nứt ra sụp xuống hóa thành hỗn độn.
Đát Kỷ đứng ở giữa trung tâm pháp tắc chi lực, uy áp mà nàng cảm nhận được đương nhiên là mạnh nhất, đáng sợ nhất.
Nàng cảm thấy nếu chỉ dựa vào thực lực của nàng, không đợi đến lúc những pháp tắc này tấn công nàng thì nàng đã bị uy áp tản ra từ pháp tắc này ép thành hư vô.
Tấn công của Thánh Nhân quả nhiên đáng sợ như thế!
Nhưng mà xoẹt xoẹt xoẹt!
Đát Kỷ chém ba nhát búa liên tiếp ra xung quanh.
Trong thoáng chốc, thời gian đứng im, thiên địa trùng khai, ba nhát lưỡi búa trắng xóa thẳng thừng chém pháp tắc chi lực xung quanh rách toạc, hàng tỷ phân thân Mộng Yểm hóa ra cũng bị chém chết vô số.
Tam Thập Tam Thiên vốn hóa thành hỗn độn lại bị Khai Thiên phủ chém thành hư vô.
Đây là hư vô mà ngay cả hỗn độn cũng biến mất.
Không tồn tại pháp tắc, không tồn tại thời gian không gian, không có vĩnh hằng và bất diệt, cảm giác giống như nơi này đã biến thành điểm kỳ dị Hồng Mông.
Mộng Yểm nhìn uy lực Khai Thiên phủ hiện ra, nét mặt càng trở nên hưng phấn.
Cây búa này trong tay Chuẩn Thánh mà đã có thực lực như thế, nếu như rơi vào tay ta e rằng sẽ có năng lực đấu một trận với Thần Niệm đại nhân nhỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận