Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 663 - Tiểu Tê Tử giết người rồi!

Có thật là do cô bé gây ra không?
Cũng quá điên cuồng đi!
Bản thân Tiểu Tê Tử cũng vẻ mặt mơ hồ.
Nàng nhìn Hầu Tam ngã ngửa trên mặt đất, không rõ tại sao hắn lại hộc máu?
Nàng vừa rồi sở dĩ sẽ dùng đầu dưa đụng Hầu Tam, chỉ là nghĩ mình mang theo mũ bảo hiểm cha làm, không sợ đau, cho nên lúc này mới dùng đầu đụng về phía Hầu Tam.
Hoàn toàn không ngờ mình lại đem Hầu Tam đụng đến cả người đầy máu.
Đây không phải là ta làm hắn bị thương chứ?
Tiểu Tê Tử có chút hoảng hốt.
Dù sao, nàng chưa từng làm tổn thương người khác.
Thương thế của Hầu Tam, kỳ thật chính là do Tiểu Tê Tử tạo thành, hoặc là nói, là do mũ bảo hiểm của nàng tạo thành.
Mũ bảo hiểm của Tiểu Tê Tử, tương đương với chí bảo Hỗn Độn.
Hầu Tam bị chí bảo Hỗn Độn đụng một cái, không chết ngay tại chỗ, còn thừa nửa hơi thở treo mạng, đã xem như kỳ tích.
Mấy thủ hạ của Hầu Tam, thấy lão trợn mắt nhìn là sống không được, cả đám nhất thời không biết làm thế nào.
Một người vừa sợ vừa giận chỉ vào Tiểu Tê Tử hét lớn:
“Ngươi, ngươi đã làm gì lão đại của chúng ta?”
Tiểu Tê Tử ủy khuất đến sắp khóc: “Em cái gì cũng không làm mà?”
Ngay khi Tiểu Tê Tử không biết làm sao, nàng đột nhiên nhìn thấy Lý Nguyên đi về phía nàng, nhất thời vui mừng quá đỗi, tất cả ủy khuất trong lòng, trong nháy mắt quét sạch.
“Cha!”
Cô vừa kêu, vừa cởi dây an toàn, từ trong xe mèo đứng lên sau đó giang hai tay ra, chờ Lý Nguyên ôm một cái.
Người vây xem nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Tê Tử, không khỏi đồng loạt nhìn về phía Lý Nguyên “Shh, đẹp trai quá.”
Khó trách có thể sinh ra nữ nhi đáng yêu như vậy.
Khí độ bất phàm như thế, không biết là công tử của gia tộc nào?
Lý Nguyên thấy Tiểu Tê Tử trước mặt mọi người gọi hắn là cha, khóe miệng nhịn không được run lên.
Hiểu lầm to rồi.
Hắn thấy Tiểu Tê Tử giang hai tay chờ, đành phải ôm Tiểu Tê Tử lên.
Ầm ầm ầm.
Đúng lúc này, tiếng chạy bộ chỉnh tề từ ngoài đám người truyền đến.
Cũng kèm theo tiếng quát lớn và ồn ào.
“Tránh hết ra.”
“Vây quanh ở đây làm gì? giải tán hết đi!”
“Không được tụ tập gây sự.”
Nương theo tiếng quát lớn, đám người vây xem trên đường phố phía tây vội vàng tản ra hai bên, xuất hiện một đám lính tuần tra của Kim Ngô Vệ mặc giáp da, cầm súng thép trong tay.
Đội này binh tuần tra nghe thấy ở đây động tĩnh, đến xem xét tình hình.
Lính tuần tra thấy Hầu Tam té trên mặt đất, miệng phun máu tươi, sắc mặt đại biến lập tức vây lại.
Có người kiểm tra mạch đập và thân thể của Hầu Tam, lắc đầu nói với một vị nam tử dáng dấp trưởng quan: “Cánh tay phải của người này nát bấy, bàn tay không thấy bóng dáng, lục phủ ngũ tạng vỡ tan, sau gáy có một vết thương dài ba tấc, không sống được.
Bùi Sùng Vân nghe xong thủ hạ phân phó, sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm, hắn lớn tiếng hỏi: “Đây là ai làm?”
Lại Ngũ thủ hạ của Hầu Tam vội vàng chỉ vào Tiểu Tê Tử nói: “Bẩm báo tướng quân, là nàng đánh Hầu Tam thành như vậy.”
Bùi Sùng Vân nhìn về phía Lý Nguyên.
Trong lòng lộ ra vô cùng kinh ngạc.
Nam anh tuấn tiêu sái, trác nhĩ bất phàm, nữ hài phấn điêu ngọc mài, tựa như tinh linh.
Không ngờ trên đời này lại có người hoàn mỹ vô khuyết như thế...
Trong lòng hắn kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không có chút do dự, trầm giọng hỏi Lý Nguyên: “Hắn nói là thật sao, người này là ngươi đả thương sao?”
“Không phải.”
Lý Nguyên lắc đầu nói.
Bùi Sùng Vân nhướng mày, thần sắc không tốt nhìn về phía Lại Ngũ.
Lại Ngũ vội vàng giải thích: “Tướng quân, ý ta là tiểu nàng nương kia, là nàng đả thương Hầu Tam.”
Bùi Sùng Vân vừa nghe, lập tức nổi giận: “Ngươi giỡn mặt với ta đấy à? Nàng một hài tử ba bốn tuổi, có thể đánh người thành như vậy?”
Lại Ngũ ủy khuất nói: “Ta nói đều là sự thật, tướng quân nếu không tin, có thể hỏi những người khác tất cả mọi người có thể làm chứng.”
Mấy tên lưu manh bên cạnh Lại Ngũ nghe vậy, vội vàng gật đầu: “Bẩm tướng quân, đúng là nàng bé kia đả thương Hầu Tam.”
“Cũng không biết nàng ta dùng yêu pháp gì, dùng đầu đụng một cái, liền khiến Hầu Tam thành như vậy.”
“Kính xin tướng quân vì dân làm chủ!”
Bùi Sùng Vân thấy bộ dáng thề thốt của mấy người, hơn nữa người vây xem cũng nhao nhao phụ họa, da mặt nhất thời không thể khống chế co quắp một chút.
Tà môn rồi, chẳng lẽ thật sự là tiểu nàng nương mảnh mai kia đả thương? Làm vụ án nhiều năm như vậy, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.
Bùi Sùng Vân nhịn xuống khiếp sợ trong lòng, hỏi Lý Nguyên: “Lời bọn họ nói sự thật?”
“Xem như vậy đi.”
Lý Nguyên gật gật đầu.
“Đã như vậy, vậy các ngươi theo ta đến nha môn một chuyến đi.”
Bùi Sùng Vân vung tay lên, vài tên lính tuần tra nhất thời đi tới bên người Lý Nguyên, dùng súng thép chỉ vào Lý Nguyên, vẻ mặt đề phòng.
Cha.
Tiểu Tê Tử có chút lo lắng kêu Lý Nguyên một tiếng.
Một màn trước mắt này, khiến cho nàng cảm thấy rất sợ hãi.
Lý Nguyên nhìn Tiểu Tê Tử, mỉm cười ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, không có việc gì đâu.”
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử lúc này mới an tâm một chút.
“Cha lợi hại như vậy, cha nói không có việc gì, khẳng định không có việc gì.”
Bùi Sùng Vân lạnh lùng nói: “Có chuyện hay không, cũng không phải do các ngươi định đoạt.”
Hắn nhìn về phía chiếc xe đồ chơi tạo hình kỳ quái mà hoa lệ kia, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Cũng không biết đó là quái vật gì, giống như mèo mà không phải mèo, nhưng chỉ riêng mấy tấm kính lưu ly này, cũng không biết có thể đáng giá bao nhiêu tiền.
Hắn càng thêm tò mò đối với thân phận của Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
Bất luận là tướng mạo hay y phục của hai người, hay là con mèo lớn này, đều để lộ ra sự khác thường.
“Đây là đồ của các ngươi, có thể có liên quan đến vụ án, mang đi.”
Theo mệnh lệnh của Bùi Sùng Vân, nhất thời có hai gã binh sĩ đi nâng xe đồ chơi.
Nhưng mà, bất luận hai gã binh sĩ dùng sức như thế nào, xe đồ chơi cũng không nhúc nhích một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận