Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 696 - Mé nó, ta lại bị livestream rồi! (2)

Thôi Ngọc cung kính nói: “Vậy phải xem tất cả việc đã làm trong kiếp trước của bệ hạ.”
Lý Nhị: “Là dựa vào hành động kiếp trước của ta sao?”
Thôi Ngọc chần chờ một chút, nói: “Với hành động hiện tại của bệ hạ, chỉ sợ sau khi trải qua vô số cực hình, đầu thai một trong ba đạo làm súc sinh, ác quỷ, A Tu La.”
Lý Nhị nghe vậy, sắc mặt vốn trắng bệch càng trắng hơn.
Vẻ mặt hắn đưa đám cầu khẩn với Thôi Ngọc: “Không biết có biện pháp gì thay đổi một chút hay không?”
Thôi Ngọc nói: “Muốn thay đổi, không phải là không có biện pháp.”
Lý Nhị nghe vậy, không khỏi vui mừng quá mức.
Vội vàng hỏi cách.
Tiểu Tê Tử thì thào lẩm bẩm: “Những tay đen phía sau hậu trường sắp lộ mục đích của bọn họ rồi.”
Thôi Ngọc: “Bệ hạ muốn ở sau khi chết không bị oan hồn lấy mạng, không chịu khổ sở của mười tám tầng địa ngục, một là nên vì những thứ uổng mạng ba mươi sáu đường bụi mù, bảy mươi hai nơi giặc cỏ siêu độ quỷ hồn; chỉ có hóa giải oán niệm của những quỷ hồn chết oan, bọn họ sẽ không đến tìm bệ hạ lấy mạng nữa. Bệ hạ cũng có thể đạt được công đức, miễn đi mười tám tầng Địa Ngục chịu hình phạt, nếu như công đức đầy đủ, còn có thể chuyển sang kiếp khác lên Thiên Đình hoặc thế giới cực lạc Tây Phương, vĩnh viễn hưởng cực lạc.”
Lý Nhị vội vàng thỉnh giáo nói: “Siêu độ những oán niệm của quỷ hồn như thế nào?”
Thôi Ngọc: “Đối với chuyện siêu độ oan hồn, cao tăng Phật đạo có bí pháp đặc biệt, vì vậy sau khi bệ hạ hoàn hồn, có thể tìm kiếm một cao tăng đắc đạo, làm đại hội thủy bộ, chỉ cần siêu độ nhưng oan hồn này, bệ hạ càng bình chân như vại, không cần lo lắng có người tìm ngươi lấy mạng nữa. Hơn nữa nếu như trong âm ti không có tiếng báo oán của những oan hồn này, dương thế có thể được hưởng thái bình thịnh thế. Bệ hạ cũng có thể dài lâu về sau, giang sơn vĩnh viễn yên ổn!”
Cao tăng đắc đạo, pháp hội thuỷ bộ sao?
Lý Thế Dân lập tức ghi tạc lời nói này trong lòng.
Rời khỏi chính điện lục đạo luân hồi, Lý Nhị theo Thôi Ngọc đi tới một chỗ bên bờ sông.
Thôi Ngọc khẽ đẩy nhẹ Lý Nhị một chút, Lý Nhị lập tức rơi xuống giữa sông, bị dọa sợ đến mức hắn vội giãy giụa, há mồm thở dốc, hô to cứu mạng.
Nhóm người Trưởng Tôn hoàng hậu trước video thấy thay đổi, lập tức bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, lao nhao đứng bật dậy từ chỗ ngồi.
“Thôi Ngọc rất lớn mật, lại dám đẩy bệ hạ xuống giữa sông!”
“Đây là hắn chuẩn bị mưu hại hoàng thượng sao?”
“Vậy bây giờ phải làm sao cho phải?”
“...”
Mọi người ở đây không biết làm sao, khi Lý Nhị khua tay múa chân, giãy dụa không dứt, Lý Nhị đột nhiên mở mắt, kết quả hắn bất ngờ phát hiện, bản thân lại nằm ở trên long sàng, xung quanh không có nước sông.
Hắn lại nhớ tới tẩm cung.
“Ta, đây là ta sống lại sao?”
Khi Lý Nhị kinh ngạc, vui mừng lẫn lộn, cửa lớn tẩm cung đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy vẻ mặt mấy người Trưởng Tôn hoàng hậu, tứ phi quý thục đức hiền, Lý Lệ Chất, Tiểu Tê Tử, Trưởng Tôn Vô Kỵ Lý Thừa Càn kích động vọt vào.
“Bệ hạ, rốt cuộc ngươi hoàn hồn rồi!”
“Thật tốt quá, bệ hạ không có chuyện gì rồi.”
“Mới vừa rồi suýt nữa hù dọa chết chúng ta!”
“...”
Lý Nhị nhìn thấy hoàng hậu, phi tử, con gái rất vui mừng.
Hắn vui mừng nói với mọi người: “Các ngươi gần như không thể tin được, mới vừa rồi trẫm đã trải qua cái gì, trẫm lại đi Địa phủ một chuyến, thấy thập điện Diêm La và mười tám tầng Địa Ngục, trong lúc nguy hiểm, các ngươi có nghĩ cũng không nghĩ tới... vốn suýt chút nữa trẫm bị những oan hồn chết oan lấy mạng, may mà trẫm lâm nguy không loạn, kinh sợ không biến, lấy uy nghi thiên tử, lớn tiếng quát lui một vài vong hồn, lúc này mới hóa nguy thành an, nếu không các ngươi có thể không thấy trẫm nữa.”
Lý Nhị nói xong, lập tức lộ ra một vẻ mặt đắc ý, chờ chúng thần tán thưởng hắn anh dũng thần võ.
Chẳng qua, Trưởng Tôn hoàng hậu, tứ phi quý thục hiền đức nghe vậy lại lao nhao che miệng cười trộm không dứt.
Thấy vậy vẻ mặt Lý Nhị ngốc nghếch.
Làm sao không khen ngợi ta, cười trộm làm gì?
“Ách, cái kia, phụ vương.”
Tiểu Tê Tử cất giọng nói: “Ngươi đã đi qua Địa phủ, toàn bộ hành trình đều trong mắt chúng ta, ta nhớ khi ngươi gặp phải gia gia và bá phụ, thật giống như cũng bị dọa sợ đến đi không nổi, thậm chí còn té lăn lộn mấy vòng, cái gì lâm nguy không loạn, sao chúng ta không nhìn thấy vậy?”
Oa oa!
Lý Nhị đột nhiên cảm thấy có một đám quạ bay qua đỉnh đầu của mình.
Trên mặt lộ ra một vẻ cực kỳ xấu hổ.
Không thể nào, chuyện ta ở Địa phủ bị dọa đến tay chân chân nhũn ra bị bọn họ nhìn thấy?
Khó trách mấy người như hoàng hậu, quý phi âm thầm cười trộm.
Nói phét bị bóc mẽ!
“Sao các ngươi thấy được?”
Lý Nhị nhịn lúng túng, kỳ quái hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử: “Sao phụ vương đã quên? Lúc trước không phải là ta đeo cho ngươi một tấm ngọc bội ư, khối ngọc bội có thể dùng phương thức hình ảnh và âm thanh thể hiện toàn bộ việc ngươi đã trải qua.”
Ách, Lý Nhị đột nhiên nhớ lại, quả thật Tiểu Tê Tử đeo cho hắn một tấm ngọc bội, chẳng qua là lúc ấy hắn không quá hiểu ý nghĩa.
“Lại có thể nhìn thấy tình hình ta ở Địa phủ, cũng quá thần kỳ đấy?”
Vẻ mặt hắn thở dài nói.
Cảm giác như bản thân mới vừa được livestream!
Tiểu Tê Tử cười nói: “Phụ thân nói cho ta biết, tấm ngọc bội còn có thể chiếu lại, phụ vương có muốn xem một chút dáng vẻ ngươi ở Địa phủ hay không?”
“Ngươi có thể nhìn thấy sao? Mau cho trẫm xem một chút.”
Vẻ mặt Lý Nhị kích động nói.
Tiểu Tê Tử lập tức lấy tấm ngọc bội trên người mình, nói một câu chiếu lại, ngay sau đó, một hình chiếu hiện ra từ phía trên ngọc bội, bên trong vừa hay phát hình ảnh hồn phách từ thân thể của Lý Nhị.
Nhìn thấy một người giống hệt bản thân trong video, Lý Nhị chỉ cảm thấy ngạc nhiên không dứt. Cảm giác như vậy quá kỳ quái.
Sau khi hắn nhìn thấy biểu hiện của mình ở Địa phủ, không khỏi có chút đỏ mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận