Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1273 - Để cữu cữu dạy dỗ ngươi, đánh mông ngươi! (2)

Chẳng qua, mấy lần nàng muốn mở miệng nói chuyện với Lý Nguyên lại không thốt nên lời. Đường đường là nữ đế, chủ động mở miệng đòi đồ người khác, thật sự hơi khó mở miệng. Lý Nguyên chú ý tới biểu cảm của Tô Trường Ly, biết rõ còn cố hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”
Tô Trường Ly nhỏ giọng nói: “Trẫm cũng muốn một chiếc điện thoại.”
Lý Nguyên nói: “Nếu ngươi đã tự xưng là trẫm, lại không nhận ta là cữu cữu, thì đương nhiên ta không có nghĩa vụ tặng ngươi điện thoại. Thật ra ngươi có thể sống ở đây là ta đã nể mặt dưỡng mẫu của ngươi rồi. Nếu không, ngay cả vào cửa lớn ngươi cũng không có tư cách.”
Hắn nói đều là sự thật.
Mặc dù trước đây Tô Trường Ly là Tiên Đế, cũng chỉ tương đương với tu vi Đại La Kim Tiên, hơn nữa còn là Đại La không hoàn chỉnh, ở trước mặt Lý Nguyên cũng chẳng khác gì con kiến hôi.
Nếu như không có quan hệ của Hoàng Thiên Anh thì nàng hoàn toàn không có tư cách gặp Lý Nguyên.
Tô Trường Ly: “...”
Nàng thấy Lý Nguyên không khách sáo như thế, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Từ lúc chào đời đến nay, chưa ai dám nói chuyện với nàng một cách không khách sáo như vậy.
Trẫm đường đường là Tiên Đế, chư thiên vạn giới đều có thể đến được, vậy mà chưa có tư cách tiến vào cửa lớn của ngươi sao?
Ngươi xem ngươi là ai!
Nàng rất muốn đứng dậy trực tiếp rời khỏi nơi này.
Ngươi cảm thấy trẫm không có tư cách, vậy trẫm không thèm ở lại nơi này đâu.
Chỉ là, nghĩ đến vẫn chưa có được điện thoại.
Cơm ở nơi này, hoa quả ở nơi này thật sự là quá ngon, nếu như rời đi thì sẽ không ăn được nữa.
Còn có con gà trống ăn quả Ngũ Hành vẫn chưa bắt được, còn chuẩn bị luyện nó thành kim đan…
Cho nên, trẫm vẫn chưa thể rời đi…
Biểu cảm của Tô Trường Ly biến ảo một hồi, sau cùng, nàng vẫn nhẫn nại hỏi Lý Nguyên: “Vậy phải như thế nào thì ngươi mới cho ta một chiếc điện thoại?”
Lý Nguyên: “Nếu như ngươi thật sự là cháu gái ta, thì tất nhiên ta sẽ cho ngươi.”
Tô Trường Ly hiểu rõ ý của Lý Nguyên, chung quy vẫn là muốn nàng gọi cữu cữu.
Gọi hay không đây?
Nàng cắn răng, vì điện thoại, trẫm sẽ gọi!
“Cữu cữu.”
Âm thanh rất nhẹ, giống như muỗi.
Lý Nguyên nghi hoặc nhìn bốn phía: “Vừa rồi là cái gì đang kêu vậy?” Hắn còn nhìn về phía Tô Trường Ly: “Ngươi nghe thấy không?”
Tô Trường Ly: “...”
Cố ý, tuyệt đối là cố ý.
Mặc dù âm thanh của trẫm nhỏ, nhưng mọi người đều là người tu luyện, sao có thể nghe không thấy chứ?
Nhưng hiện giờ phải nhân nhượng.
Hết cách, Tô Trường Ly đành phải phóng to âm lượng.
“Cữu cữu.”
“Thì ra là ngươi đang gọi ta, ta còn tưởng dế đang kêu.”
Lý Nguyên có dáng vẻ bây giờ phản ứng lại.
Tô Trường Ly: “...”
Ngươi mới là dế!
Trong lòng nàng chửi bới, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
“Hiện tại có thể cho trẫm điện thoại chưa?”
Lý Nguyên: “Ai cho ai?”
Tô Trường Ly: “... Cữu cữu cho ta.”
Lý Nguyên nghe vậy, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Bước đầu dạy dỗ cháu gái thành công!
Tô Trường Ly vươn bàn tay nhỏ ra đặt ở trước mặt Lý Nguyên: “Cữu cữu, điện thoại của ta đâu?”
Sau khi gọi hai lần, rồi lại gọi thêm, dường như cũng không khó khăn mấy.
Dù sao cũng không thiếu miếng thịt nào!
Lần này Lý Nguyên không làm khó Tô Trường Ly nữa, hắn sảng khoái lấy một chiếc điện thoại từ trong ống tay áo ra, đặt lên bàn tay nhỏ bé của Tô Trường Ly.
Tô Trường Ly nhìn thấy điện thoại, chỉ cảm thấy trong lòng không còn khó chịu.
Một câu cữu cữu có thể đổi một món pháp bảo cấp Tiên, không thiệt thòi!
Nàng cầm lấy điện thoại, đang muốn rời đi.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy cữu cữu lại mở miệng.
“Nếu ngươi gọi ta là cữu cữu, cũng chính là thừa nhận thân phận của ta, nếu sau này ngươi không nghe lời thì ta sẽ lấy thân phận cữu cữu trừng phạt ngươi.”
Lý Nguyên nhắc nhở.
Tô Trường Ly thầm nghĩ, hừ, đợi ta bắt được con gà trống đó thì sẽ rời khỏi nơi này, xem ngươi trừng phạt ta như thế nào!
“Biết rồi!”
Tô Trường Ly đáp lại một tiếng rồi chuẩn bị rút lui, nàng còn vội vàng đi tìm hiểu tin tức của Hồng Hoang.
Nhưng bỗng dưng nàng phát hiện mình không bước nổi.
Cảm giác như chân bị cố định trên mặt đất, dù nàng dùng sức, vận chuyển công pháp như thế nào, đều không thể nhấc chân lên.
Tô Trường Ly khó hiểu nhìn cữu cữu.
“Ngươi định ta làm gì?”
Nơi này ngoại trừ cữu cữu ra thì không còn ai khác, bởi vậy đương nhiên nàng suy đoán là do cữu cữu làm.
Lý Nguyên: “Ngươi muốn rời đi, có phải nên hành lễ cữu cữu xong mới đi không? Hấp tấp nóng nảy, còn ra thể thống gì? Không chút thục nữ nào cả.”
Khóe miệng của Tô Trường Ly co giật.
Vậy mà lại vì nguyên nhân này mới kìm chặt ta.
Hết cách, nàng đành phải hành lễ với Lý Nguyên, cung kính nói: “Cữu cữu, ta về phòng đây.”
Nàng không còn nhớ đã bao lâu bản thân không hành lễ với người khác.
Lần trước hành lễ dường như là lúc trẫm đăng cơ tế bái thiên địa.
Lý Nguyên gật đầu: “Lui xuống đi.”
Tô Trường Ly phát hiện chân của mình lại có thể động đậy.
Nàng vội vàng rời khỏi nhà ăn.
Tránh lại bị cữu cữu hờ tìm cớ dạy dỗ một trận.
Vậy trẫm có cần lòng tự trọng nữa không?
Tô Trường Ly trở lại phòng mình, vội vàng mở điện thoại ra, sau đó mở trang diễn đàn, bắt đầu tìm kiếm tình hình của Hồng Hoang.
Hoàng Vĩ Kỳ nhìn thấy điện thoại trong tay muội muội thì kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại có được điện thoại vậy?”
Tô Trường Ly nói dối:
“Ta nói một tiếng, hắn đã đưa cho ta.”
“Đơn giản như vậy sao?”
Vẻ mặt của Hoàng Vĩ Kỳ hoài nghi.
Tô Trường Ly liếc mắt nhìn tỷ tỷ hờ: “Ngươi cho rằng mọi người đều nhỏ nhen như ngươi sao?”
Hoàng Vĩ Kỳ: “...”
Đột nhiên, Tô Trường Ly mở to hai mắt.
Nàng thấy giới thiệu về Thánh Nhân Hồng Hoang.
Thánh Nhân bất tử bất diệt, siêu thoát thời gian luân hồi, có thể biết quá khứ tương lai, có thể tạo ra Hồng Hoang mới. Sao còn lợi hại hơn cả Tiên Đế vậy?
Tiên Đế cũng không thể nói bất tử bất diệt được?
Tạo ra Hồng Hoang thì thủ đoạn phải mạnh bao nhiêu chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận