Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2214 - Thái Văn Cơ ham ăn

Thái Văn Cơ ăn quả mơ, không thấy xấu hổ mà còn tự hào đáp: “Phàm ăn thì sao? Ăn món ngon, thưởng thức văn hay chữ tốt chính là chuyện sung sướng nhất đời người. Nếu cứ phải chọn một trong hai thì ta thà chọn thức ăn ngon.”
Lý Thanh Chiếu rất chê: “Ngươi đã thích ăn như thế thì sau này cưới luôn một người đầu bếp đi.”
Thái Văn Cơ thản nhiên đáp: “Nếu thật sự có một đầu bếp thoả mãn được dạ dày của ta thì lấy hắn cũng được! Tiếc là ta chưa gặp được đầu bếp nào giống vậy.”
Nhìn bộ dạng tiếc nuối của Thái Văn Cơ, Lý Nguyên chỉ biết lắc đầu một cách bất lực.
Nàng cảm thấy Thái Văn Cơ hơi điên đien.
Vì muốn ăn ngon mà bằng lòng cưới đầu bếp.
Nhưng nếu Thái Văn Cơ thực sự cưới đầu bếp thì cũng tốt, như vậy ta không cần lo nàng sẽ trnah giành Lý Nguyên với nàng.
Thái Văn Cơ hối: “Ngươi đừng ngẩn ra nữa, nói tiếp đi, ta ăn hết nửa gói quả sấy rồi mà ngươi vẫn chưa bắt đầu kể.”
Lý Thanh Chiếu tiếp tục: “Kết quả, mấy ông già xung quanh đều không phải đối thủ chơi cờ với Lý Nguyên. Ta theo dõi một lúc, phát hiện kỳ nghệ của hắn cực kì cao siêu, vậy nên không nhịn được, ngứa tay đánh vài ván cùng hắn…”
Thái Văn Cơ nhai thêm miếng mơ, rồi vội hỏi: “Kết quả thế nào, ngươi thua hay thắng?”
Lý Thanh Chiếu: “Kết quả...”
Nàng vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ: “Đương nhiên là ta thua.”
Thái Văn Cơ có phần kinh ngạc, “Chẳng lẽ ngươi không thắng nổi một ván?”
Lý Thanh Chiếu nhún vai, giọng điệu vô cùng bất lực: “Kỳ nghệ của Lý Nguyên quá biến thái, các loại nước cờ rất khó đề phòng. Chỉ e dù là kỳ thánh Dịch Thu đánh cờ với Lý Nguyên thì cũng chưa nắm được phần thắng.”
Thái Văn Cơ lập tức trợn trừng mắt.
Vì quá khiếp hãi nên nàng quên luôn việc nuốt miếng mơ trong miệng.
Nàng có chút không dám tin, thốt lên: “Thật hay giả thế, kỳ nghệ của Lý Nguyên thực sự khủng bố vậy à? Ngay cả kỳ thánh Dịch Thu cũng chưa chắc là đối thủ của hắn?”
Dịch Thu chính là người được công nhận là kỳ thánh của Tiên Đường, kỳ nghệ thiên hạ vô song, cũng nhập đạo bằng vây.
Đánh cờ với Dịch Thu cũng khó như luân đạo với tuyệt thế đại năng vậy.
Cho tới tận giờ, Thái Văn Cơ vẫn chưa nghe nói trên đời này người nào có tài chơi cờ vượt qua Dịch Thu.
Tên Lý Nguyên kia thật sự có khả năng ấy sao?
Thế thì hắn quá trâu bò rồi?!
Vốn dĩ, tài năng trên các mảng hội hoạ, thư pháp, thi từ của Lý Nguyên đã làm người ta thấy là quá sức tưởng tượng.
Lúc này, phát hiện kỳ nghệ của Lý Nguyên còn có thể sánh ngang với kỳ thánh, Thái Văn Cơ không thể không tỏ vẻ hoài nghi.
Lý Thanh Chiếu gật đàu khẳng định: “Kỳ nghệ của Lý Nguyên quả thực cao thế đấy. Dù sao, khi đối đầu với hắn, nếu ta không thể đi quá bảy mươi nước thì phải nhận thua.”
Thái Văn Cơ nghe mà thấy da đầu tê rần, chặc lưỡi liên tục.
Nàng biết tài chơi cờ của Lý Thanh Chiếu, không hề tệ.
Tuy không bằng kỳ thánh Dịch Thu nhưng vẫn đủ sức tung hoành một phương..
Chung quy lại, hai người Thái Văn Cơ và Trác Văn Quân đánh cờ với Lý Thanh Chiếu cũng thua nhiều thắng ít. Nếu Lý Thanh Chiếu không chống chịu được bảy mươi nước trước mặt Lý Nguyên thì kỳ nghệ của tên Lý Nguyên kia quả là kinh khủng.
Thái Văn Cơ cảm khái: “Ngươi nói người này tu vi không cao nhưng lại có khả năng luyện thi kỳ thư hoạ đến cảnh giới kinh hãi thế tục, có lẽ hắn đã dành hầu hết thời gian tu luyện cho việc nghiên cứu các phương diện kia.”
Lý Thanh Chiếu gật đầu: “Hẳn là vậy. Bởi ta phát hiện thiên phú tu luyện của Lý Nguyên cũng khá lắm, trái lại còn rất cao. Nếu hắn chịu tập trung nhiều hơn vào việc tu luyện thì tu vi sẽ không ở mức hiện tại.”
Thái Văn Cơ: “Ngươi mau nói ta biết lý do hắn tặng tranh cho ngươi? Bức tranh này, e rằng sẽ bị thất truyền, dù là tác giả gốc cũng chưa hẳn sáng tác được bức thứ hai, vì sao hắn lại chịu tặng vật quý nhường này cho ngươi?”
Nghe vậy, Lý Thanh Chiếu nhìn sắc trời với vẻ khó xử.
Hôm nay nàng và Lý Nguyên đã hẹn nhau đến Thập Hoa xã thưởng trà đánh cờ.
Vậy mà Thái Văn Cơ cứ quẩn quanh hỏi không ngừng, nàng tới điểm hẹn Lý Nguyên kiểu gì?
Nếu để Lý Nguyên chờ lâu thì không hay lắm.
Sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của ta trong lòng Lý Nguyên.
Nghĩ tới đây, Lý Thanh Chiếu lập tức nói với Thái Văn Cơ: “Hôm nay ta còn chút chuyện, phải ra ngoài một phen, hay để hôm khác ta kể tỉ mỉ cho ngươi nghe nhé?”
Thái Văn Cơ bực bội: “Đừng đi mà, đang nói tới chỗ then chốt thì ngươi đi mất, không phải ngươi đang cố ý hành hạ lòng hiếu kỳ của ta chứ?”
Lý Thanh Chiếu khó xử: “Nhưng ta có chuyện thật mà.”
Thái Văn Cơ: “Dời việc đó đi, hôm khác làm.”
Lý Thanh Chiếu: “Không lùi được, có hẹn rồi.”
Thái Văn Cơ: “Lẽ nào còn có chuyện quan trọng hơn cả bạn thân ngươi ư?”
Lý Thanh Chiếu:

Thái Văn Cơ này đánh giá bản thân quá cao rồi!
Tuy vậy, nàng cũng không thể nói nguyên nhân thật sự cho Thái Văn Cơ biết, bằng không với cái tính tò mò của Thái Văn Cơ, nàng chắc chắn sẽ xin xỏ đòi đi theo gặp Lý Nguyên.
Hết cách, Lý Thanh Chiếu lập tức kể tóm tắt về việc nàng và Lý Nguyên trao đổi quà tặng với nhau cho Thái Văn Cơ nghe.
Nghe xong, Thái Văn Cơ ngưỡng mộ đến mức suýt rỏ dãi: “Ngươi thật là may mắn, chỉ dùng một bức thư pháp do ngươi tự viết để đổi lấy một món tuyệt thế chí bảo, lãi to rồi!”
Lý Thanh Chiếu không kịp cảm khái cùng Thái Văn Cơ, nàng gấp đùng đùng, nói: “Ta đã nói ngươi nghe chuyện đổi tranh cho ngươi biết rồi, ta lấy nó đi đây?”
Thấy bộ dạng nôn nóng của Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ nhất thời tò mò, hỏi: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì mà sốt ruột vậy?”
Lý Thanh Chiếu thản nhiên nói: “Chút chuyện riêng trong nhà thôi, ngươi cũng biết nhà ta nhiều trưởng bối, có việc cần làm với họ, không thể dây dưa.”
Thái Văn Cơ: “Ngươi có việc gâp thì cứ đi đi, ta không tiễn đâu.”
Lý Thanh Chiếu nghi ngờ, chớp chớp mắt: “Hình như đây là nhà ta mà?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận