Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 617 - Lý Uyên rơi nước mắt hâm mộ!

Lý Uyên đứng trước Lưu Ly kính, nhìn dáng vẻ của mình, không nhịn được mở to hai mắt ra nhìn.
Hắn không ngờ trên thế giới này có vật kỳ lạ như vậy.
Quả đúng là giống hệt những gì Lý Tú Ninh nói, vô cùng quý báu.
Chẳng trách Lý Nguyên không thèm để ý đến vinh hoa phú quý.
Trong lòng Lý Uyên không nhịn được xúc động muốn chiếm làm của riêng.
Tuy nhiên, hắn nghĩ đến sự thần bí của Lý Nguyên và trường sinh đan nên lập tức kiềm chế xúc động trong lòng.
Haiz, tại sao Lý tiên trưởng không nhìn trúng Bình Dương chứ?
Nếu như Lý tiên trưởng có thể trở thành Phò mã, chẳng phải ta có lý do mời hắn luyện đan, để hắn tặng Lưu Ly kính cho mình nữa sao?
Xem ra vẫn là nên gắng sức tác hợp cho chuyện tốt của Lý Nguyên và Bình Dương!
Sau khi thưởng thức Lưu Ly kính một hồi, Lý Uyên đánh giá trong phòng một chút.
Bố trí bên trong gian phòng rất đơn giản, nhưng mỗi vật phẩm đều vô cùng tinh xảo.
Hoa văn điêu khắc, nước chảy mây trôi, nhìn vui tai vui mắt vô cùng.
Mặc dù hoàng cung nhìn xanh vàng rực rỡ, hoa lệ có thừa nhưng những chi tiết không hoàn mỹ như khách điếm.
“Quả nhiên là tài năng của tiên gia!”
Lý Uyên không nhịn được nói lời tán thưởng.
Sau khi đánh giá gian phòng, Lý Uyên mua một bọc mì tôm và một cây lạp xưởng hun khói.
Ăn từng chút một, hắn cảm thấy ngàn vạn lỗ chân lông toàn thân mình cũng như thư giãn vậy, vô cùng hưởng thụ, dư vị tuyệt vô cùng.
“Bình Dương quả đúng là không nói dối, tiên trưởng chế biến mì tôm và lạp xưởng hun khói, quả thực ngon hơn Bình Dương làm hoàn toàn. E rằng chỉ có Tiên cung mới có món ngon như thế.”
Lý Uyên vừa ăn vừa khoa trương nói lời tán thưởng.
Hắn không ngờ trên thế giới này còn có món ngon như thế.
Quả thực là tài năng của tiên gia.
Phủ Tần Vương.
Trong một gian thư phòng bí ẩn.
Một nam tử hơn ba mươi tuổi, lớn lên anh minh thần võ ngồi đọc sách phía sau bàn tử đàn.
Đó chính là Lý Thế Dân.
Trước bàn đọc sách còn có hai vị nam tử trung niên dáng vẻ nho nhã, khí chất trầm ổn.
Hai người là phụ tá đắc lực của Lý Thế Dân, lần lượt là Trưởng Tôn Vô Kỵ và Phòng Huyền Linh.
“Vật cánh thiên trạch, thực lực vi tôn. Nhược tiểu vô chính nghĩa, nhược quốc vô ngoại giao. Vị Lý chưởng quỹ kia đúng là nhìn thấu bản chất thế gian, có đại tài.”
Lý Thế Dân nói lời tán thưởng.
Chỉ sau một canh giờ, những chuyện mà Lý Nguyên Cát đã trải qua ở trong khách điếm Lý Thế Dân đều nắm như trong lòng bàn tay.
Thủ đoạn kia có thể thấy rõ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu phụ họa nói: “Người với người cùng chung sống, nước với nước ngoại giao, nói toạc ra thì bốn câu nói kia đã khái quát hết thảy.”
Lý Thế Dân nói: “Nếu như có cơ hội, có lẽ nên đi gặp vị kỳ nhân này một lần.”
Phòng Huyền Linh cau mày nói: “Người này có thể âm thầm khống chế Tề Vương tự mình hại mình, thực lực không thể đoán được. Tần Vương đi gặp hắn, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Lý Thế Dân lắc đầu nói: “Ta thấy người này làm việc rất có tác phong thế ngoại cao nhân dạo chơi nhân gian. Mặc dù Lý Nguyên Cát đắc tội với hắn, nhưng hắn cũng chỉ trừng phạt, cũng không muốn lấy đi tính mạng của Lý Nguyên Cát, chứng minh hắn không phải người tàn bạo.”
Nếu có thể kết giao với người kỳ lạ như vậy, thu phục hắn làm người của mình, vậy muốn ám toán Lý Kiến Thành chẳng phải là chuyện dễ dàng sao? Còn không sợ bị người khác phát hiện nữa.
Ánh sáng âm u trong mắt Lý Thế Dân lóe lên, lộ vẻ thâm thúy vô cùng.
Lý Uyên trở về hoàng cung, lập tức triệu tập năm trăm năm mươi thuật sĩ trong cung đình, để bọn họ tính toán tình hình hung cát sắp tới của các vị Thái tử.
Tất nhiên hắn không hỏi rõ các thuật sĩ có phải Lý Nguyên Cát sắp gặp tai ương đổ máu hay không.
Cho nên hắn uyển chuyển một chút.
Mấy vị thuật sĩ làm bộ làm tịch suy tính một hồi, sau đó đều nói các vị Thái tử hồng phúc tề thiên, ngôi sao may mắn bao phủ, sắp tới không có bất kỳ điều đáng ngại gì.
Lý Uyên nghe thế thì không biết nên tin tưởng lời nói của Lý Nguyên hay không nữa.
“Lý Nguyên nói một tháng sẽ ứng nghiệm, đến lúc đó sẽ biết hắn nói dối hay thật sự có bản lĩnh. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở Tề Vương một chút, để thời gian một tháng sắp tới, hắn làm việc cẩn thận, chú ý an toàn, tránh phát sinh ra chuyện để phải hối hận.”
Lý Nguyên Cát đang ở trong nhà để nô tỳ thoa thuốc tiêu sưng cho hắn, đột nhiên hắn nghe thấy lời nhắn mà Lý Uyên cho hoạn quan chuyển tới hắn, trong lòng vô cùng mơ hồ.
Ấn đường ta biến thành màu đen, có tai ương đổ máu?
Có phải phụ vương có bất mãn với ta nên mới cố ý mỉa mai ta?
Sau đó, hắn đi hỏi han một hồi mới biết những lời kia thật sự là do Lý Nguyên nói ra, lúc này mới không tức giận đến hộc máu nữa.
Hắn khẳng định trăm phần trăm là Lý Nguyên cố ý rủa hắn.
Kẻ ngu mới tin tưởng lời nói vô căn cứ như vậy.
Ngày thứ hai.
Sau khi Lý Nguyên vừa mới ăn xong điểm tâm không lâu, khách điếm buôn bán tốt hơn rồi.
Đầu tiên là chừng hơn mười vị nam tử thân hình cao lớn, khôi ngô lực lưỡng lục tục tới muốn ở trọ...
Đầu tiên là khoảng mười vị nam tử thân hình cao lớn, khôi ngô mạnh mẽ, muốn tới trọ.
Những nam tử này không ngại giá phòng đắt đỏ, vô cùng sảng khoái thanh toán xong giá phòng cao ngất ngưỡng mỗi người mười lượng bạc.
Sau đó, có người đi lên gian phòng trên lầu, cũng có người ngồi trên ghế ở trong đại sảnh, nhỏ giọng tán gẫu gì đó câu được câu không.
Tuy nhiên đôi mắt của bọn họ vẫn luôn không ngừng đánh giá quan sát xung quanh.
Chỉ chốc lát sau khi đám người kia tới, một nam tử hơn ba mươi tuổi mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, người mặc trường bào nạm vàng hoa lệ, tay cầm quạt giấy, long hành hổ bộ tiêu sái đi tới.
Ngay phía sau nam tử là một nam tử nho nhã trầm ổn, tuổi trên năm mươi, trang phục nho sinh.
Đó chính là hai người Lý Thế Dân và Phòng Huyền Linh.
Lý Thế Dân đánh giá hoàn cảnh của khách điếm một chút, không khỏi hài lòng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận