Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1030 - Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể nuôi ngươi

Tiểu Tê Tử lườm một cái: “Ta không mưu triều soán vị, là phụ vương tự nguyện truyền hoàng vị cho ta.”
“Ngươi xác định hắn không phải là bị ép tự nguyện chứ?” Đát Kỷ cực kỳ nghi ngờ nói.
Hết cách, dù sao nhà Lý Nhị cũng có truyền thống này.
Tiểu Tê Tử: “Ta cực kỳ xác định và chắc chắn. Còn nữa, cô cô sau này đừng gọi ta là Tiểu Tê Tử nữa, phải gọi ta là nữ hoàng đại nhân.”
“Được, Tiểu Tê Tử.” Đát Kỷ xoa đầu chất nữ mình.
Tiểu Tê Tử: “... Gọi nữ hoàng đại nhân.”
“Nghe thấy rồi Tiểu Tê Tử.” Đát Kỷ lại nhéo khuôn mặt Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử: “...”
Đát Kỷ không đùa với chất nữ nữa mà quay đầu hỏi ca ca: “Ca, thấy bên ngoài thảm như vậy, ngươi thật sự không ra tay sao?”
Khi nói chuyện nàng còn nâng bình trả lên, rót trà cho mấy vị sư tỷ.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Chút chuyện nhỏ này, không cần ta tự ra tay.”
“Ngươi nói đây là chuyện nhỏ?” Vẻ mặt Đát Kỷ khó tin.
Đám người Tam Tiêu, Kim Linh Thánh Mẫu bên cạnh cũng nghe được, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Cả Hồng Hoang này sắp bị hủy diệt rồi mà ở trong mắt Lý Nguyên chỉ là chuyện nhỏ.
“Còn có chuyện gì lớn hơn chuyện này sao?” Vân Tiêu tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên nâng chén trà trong tay lên: “Uống trà, chơi trò chơi, chuẩn bị ba bữa một ngày.”
Á…
Nếu như Lý Nguyên là một quân vương thì Vân Tiêu nhất định sẽ nói Lý Nguyên là một hôn quân.
Nhưng Lý Nguyên chỉ là một lão bản khách điếm, mặc dù tu vi sâu không lường được nhưng nhất thời Vân Tiêu cũng không biết nên nói cái gì.
Đát Kỷ lại có chút bất mãn quở trách ca ca: “Sao lại không có ta? Lẽ nào chuyện của muội muội ngươi cũng không lớn sao?”
Lý Nguyên an ủi: “Được rồi, xếp ngươi sau một ngày ba bữa đó.”
Đát Kỷ: “...”
Nàng uất ức sắp khóc.
Cảm giác mình thà đừng hỏi còn hơn.
Càng hỏi càng tức.
Bích Tiêu thấy Lý Nguyên còn có tâm trạng trêu đùa muội muội thì trong lòng có hơi tin tưởng Lý Nguyên thật sự không quan tâm Hồng Hoang có bị hủy diệt hay không.
Sắc mặt nàng lo lắng nói: “Nếu Lý công tử không ra tay, chỉ sợ không ai có thể xoay chuyển càn khôn.”
Quỳnh Tiêu gật đầu nói: “Đúng vậy, lão sư và mấy vị sư bá căn bản cũng không phải là đối thủ của bát đại Chí Tôn.
“Ta không đồng tình với lời này.”
Một giọng nói dễ nghe đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người Nữ Oa và Hậu Thổ đang tranh nhau đi vào.
Người nói chính là Nữ Oa nương nương.
Nữ Oa nói tiếp: “Không phải chúng ta không phải đối thủ của bát đại Chí Tôn, chỉ là đám người đó quá nhiều người, hơn nữa lại phá hư một phương. Cho nên lúc này chúng ta mới không phòng vệ được bọn họ.”
Hậu Thổ gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như chúng ta công kích Mãng Hoang, bọn họ cũng sẽ không phòng được.”
Đám người Kim Linh Thánh Mẫu thấy vậy thì nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “Bái kiến Nữ Oa nương nương, Hậu Thổ nương nương.”
“Vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói, mong hai vị nương nương bỏ qua cho.” Quỳnh Tiêu lập tức giải thích.
Sợ lời mình nói chọc giận Thánh Nhân.
Cũng may, Nữ Oa và Hậu Thổ cũng không tính toán với Quỳnh Tiêu.
Đát Kỷ thấy Nữ Oa và Hậu Thổ thì có vẻ vô cùng cao hứng.
Nàng hỏi hai người: “Các ngươi không đấu pháp với bát đại Chí Tôn à?”
Hậu Thổ nói: “Bọn họ không nguyện giao thủ chính diện với chúng ta, đi phá hư Hồng Hoang rồi.”
Đát Kỷ đắc ý nói: “Ta phát hình cho các ngươi, các ngươi nhận được chứ? Khong biết các ngươi có thành công đồ Thánh không?”
Nữ Oa xụ mặt nói: “Nếu như ngươi cho ta Khai Thiên phủ, một mình ta cũng có thể diệt hết bát đại Chí Tôn.”
Giọng điệu Hậu Thổ ê ẩm nói: “Dựa vào Hỗn Độn chí bảo để thắng, không thể hiện được thực lực chân chính.”
Đát Kỷ xem thường nói: “Hỗn Độn chí bảo cũng là một phần thuộc về thực lực!”
Nữ Oa và Hậu Thổ nghe vậy thì không biết nói gì phản bác.
Giống như, nhiều tiền cũng là một loại siêu năng lực!
“Bây giờ Hồng Hoang bị hủy, đến luân hồi cũng bị đánh nát, sau này các ngươi có tính toán gì không?” Đát Kỷ hỏi Nữ Oa và Hậu Thổ.
Nữ Oa: “Sau này ta chuẩn bị tìm ca ca ngươi bao nuôi…”
Ầm!
Đám người Tam Tiêu, Kim Linh Thánh Mẫu, Nữ Bạt nhịn không được, ngạc nhiên hết hồn đến rơi cả tròng mắt ra.
Khuôn mặt nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không thốt nên lời.
Suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Bao nuôi, đây là lời Thánh Nhân có thể nói sao?
Hơn nữa, ngay cả Thánh Nhân cũng cần tìm người bao nuôi, chúng ta tính là gì?
Chẳng những đám người Tam Tiêu bất ngờ mà cả Lý Nguyên cũng bị lời của Nữ Oa làm chấn động, suýt chút nữa phun trà Ngộ Đạo trong miệng ra.
Không biết Nữ Oa này lấy đâu ra tự tin, một ngày hết ăn lại nằm, không làm gì, kẻ ngu si mới bao nuôi nàng!
Trong lòng Lý Nguyên không ngừng nhổ nước bọt.
Nữ Oa không để ý đến mọi người khiếp sợ, vẻ mặt sáng ngời nói: “Sau này Lý Nguyên nuôi ta, ta chỉ phụ trách mỗi ngày ăn chơi lêu lổng, xinh đẹp như hoa.”
Lý Nguyên lườm một cái: “Haha, có chuyện tốt vậy à, ta cũng muốn.”
Nữ Oa: “...”
Cũng không biết người nào nói: “Tốt, ta nuôi ngươi!”
Đúng là chân heo lớn!
Hậu Thổ vội vàng nói: “Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể nuôi ngươi.”
Lý Nguyên liếc Hậu Thổ trắng mắt: “Đến cả Địa phủ của mình cũng không giữ được, chút năng lực nhỏ nhoi ấy làm sao nuôi nổi ta?”
Hậu Thổ nghe vậy, nhất thời thấy ấm ức.
Một mình ngồi xổm xuống đất, vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Đát Kỷ thấy ca ca nói hai ba câu đã khiến Nữ Oa và Hậu Thổ á khẩu thì không nói nên lời.
Trong lòng điên cuồng lắc đầu.
Ôi. Ca ca đáng thương của ta, xem ra cả đời này cũng không thoát ế được.
Vì làm dịu bầu không khí, Đát Kỷ hỏi ca ca: “Đúng rồi, cửa điêu khắc ở đâu ra? Sao ta nhìn quen thế?”
Tiểu Tê Tử nói: “Ngươi bổ nàng hai lần, còn có thể không quen mắt sao?”
Được Tiểu Tê Tử nhắc nhở, Đát Kỷ cuối cùng cũng nhớ ra: “Nàng, nàng chính là Mộng Yểm của Mãng Hoang Chí Tôn? Sao nàng lại biến thành tượng điêu khắc rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận