Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1097 - Vị trí Quốc vương Nữ Nhi quốc của ta!!!

Lý Nguyên chính là của chúng ta, ngươi cái đồ con nhãi quê mùa này đừng hòng nghĩ đến.
Cho dù có phóng điện cũng vô dụng!
Mà này, tại sao ta lại nói vậy!
“Chúng ta”?
Lư Khán Sơn thở dài: “Xem ra ông chủ đây cũng không phải người đơn giản, lại có thể nói ra những lời khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa đến vậy.”
Lý Nguyên: “Thật ra, đây đều chỉ là hiểu biết thông thường mà thôi.”
Hai tròng mắt Lư Khán Sơn chuyển động, lại hỏi tiếp: “Nếu ông chủ không hề tầm thường, vậy ông chủ có biết Đại chiến Vu Yêu không?”
Hắn muốn thông qua Đại chiến Vu Yêu để xác định mốc thời gian hiện tại của Hồng Hoang!
Ở trong lòng, Lý Nguyên thầm lắc đầu, hắn cho Lư Khán Sơn không điểm với hành động chuyển chủ đề này.
Quá cứng nhắc!
Tuy nhiên, hắn cũng không thể hiện điều đó ra trên mặt mà chỉ gật đầu: “Có biết, chỉ cần là người tu luyện thì hẳn là sẽ biết nhỉ? Hình như chuyện này đã xảy ra cách đây mấy lượng kiếp trước rồi?”
Sự việc phát sinh từ mấy lượng kiếp trước?
Lư Khán Sơn không khỏi mở to hai mắt.
Chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy?
Vậy thì hiện tại là lượng kiếp nào?
Cũng không thể nào là lượng kiếp Phong Thần chứ?
Nhưng trong lượng kiếp Phong Thần cũng không có cái gì như vương triều Tiên Đường hay nữ hoàng Tiên Đường mà?
Cũng không tồn tại Trường An.
Hơn nữa, nếu lượng kiếp Vu Yêu đã trôi qua lâu như vậy thì Đế Tuấn cùng với Đông Hoàng Thái Nhất hẳn là đã chết trận mới đúng chứ?
Làm sao mà lại còn có thể gia nhập vương triều Tiên Đường này?
Cốt truyện của Hồng Hoang này vì lý do gì mà lại loạn như vậy?
Hay là bởi vì thế giới Hồng Hoang quá rộng lớn cho nên có rất nhiều chi tiết xuất hiện khác biệt?
Nội tâm của Lư Khán Sơn đang là một mớ hỗn độn.
Vốn dĩ hắn muốn nhờ vào việc chính mình biết rõ cốt truyện để đạt được lợi ích nhưng hắn lại phát hiện ra mình hình như không hề biết gì về cốt truyện của Hồng Hoang cả.
Không lẽ, lần này chỉ có thể bước vào bảo sơn rồi tay trắng ra về sao?
Không cam lòng, rất không thể bình tĩnh nổi!
Đây chính là thế giới Hồng Hoang nơi có bảo vật ở khắp chốn đó, đã đến đây một chuyến mà nếu không thể lấy một vài món linh bảo bẩm sinh hay vài thứ linh quả bẩm sinh về thì cuộc đời sau này sẽ tràn ngập tiếc nuối!
Kỷ Thiên thấy lão đạo sĩ đang ngẩn người đành phải âm thầm dùng chân đá đá lão đạo sĩ, nhắc nhở hắn tiếp tục nói.
Đương nhiên, động tác nhỏ này hắn tự nhận là làm rất kín kẽ nhưng mà toàn bộ đều đã bị Nữ Oa cùng mấy vị Thánh nhân nhìn hết vào trong mắt.
Chỉ là, đám người Nữ Oa cũng chỉ có thể làm ra vẻ không nhìn thấy.
Không có cách nào khác, đám người này quá rác rưởi, nếu không giả ngu một chút thì sẽ không thấy được trò vui.
Lão đạo sĩ bị Kỷ Thiên đá nhẹ một cái lập tức hồi thần.
Hắn lấy lại bình tĩnh, lại hỏi Lý Nguyên: “Ông chủ, ngươi có từng nghe nói về lượng kiếp Phong Thần không?”
Lý Nguyên cười nói: “Không chỉ có mình ta từng nghe qua mà mấy nhân viên của ta cũng đã từng nghe qua, toàn bộ họ đều đã từng nghe qua và họ cũng biết rất rõ về nó.”
Nhị Thánh Phương Tây và Tam Thanh sôi nổi gật đầu đáp: “Đúng thật là biết rất rõ.”
“Nắm rõ như lòng bàn tay vậy.”
“Thật sự vô cùng quen thuộc!”
Còn có thể không hiểu rõ được sao?
Lượng kiếp Phong Thần chính là do mấy người bọn họ tạo ra đó!
Lư Khán Sơn cùng với những luân hồi giả khác thấy mấy người nhân viên của khách điếm này thế mà cũng nói họ nắm rõ sự kiện Phong Thần như lòng bàn tay thì cả đám đều lộ ra vẻ mặt hoang mang bối rối.
Không lẽ sự việc lượng kiếp Phong Thần ở Hồng Hoang rất nổi tiếng? Thế cho nên chỉ là mấy người thường cũng hiểu rõ nó như lòng bàn tay vậy?
Hay là những người này đang khoác lác?
Nữ Oa cùng với Hậu Thổ thấy bộ dạng ngu ngơ của mấy người luân hồi giả thì không khỏi âm thầm cười nhạo rồi khinh thường nghĩ: Mấy cái người này cũng thật ngốc, nếu là người thường thì làm sao có thể biết rõ sự kiện Phong Thần như thế được chứ!
Không chỉ vậy, thật ra ngay trước đó Lý Nguyên cũng đã nhắc nhở rồi, chỉ cần là người tu luyện thì đều biết rất rõ về lượng kiếp Vu Yêu.
Điều này đã cho thấy là bọn họ đều là người tu luyện.
Nhưng đám luân hồi giả vẫn không hề nhận ra.
Ài, thật là một đám rác rưởi!
Sau khi Lư Khán Sơn hồi thần, hắn lại hỏi: “Vậy ông chủ có biết lượng kiếp Tây Du không?”
Lý Nguyên chỉ vào Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề: “Chuyện về lượng kiếp Tây Du thì bọn họ nắm rõ nhất.”
Tiếp Dẫn cùng với Chuẩn Đề khiêm tốn đáp: “So với chủ khách điếm thì chúng ta còn kém xa lắm.”
Trong lòng Lư Khán Sơn ngày càng thấy nghi ngờ. Hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng lại không biết không đúng ở điểm nào.
“Vậy ông chủ có biết tính từ lượng kiếp Tây Du đến hiện tại là đã qua bao lâu rồi không?”
Nữ Oa giúp Lý Nguyên trả lời, đáp: “Cái này ta cũng biết, vừa tròn 658,000 vạn năm.”
Oạch!
Cằm của Lư Khán Sơn suýt chút nữa đã rơi xuống vì kinh ngạc.
Không ngờ, Tây Du Ký vậy mà đã trôi qua lâu như vậy.
Nếu nói như vậy, chẳng phải Tôn Ngộ Không đã trở thành Đấu Chiến Thắng Phật từ lâu còn Đường Tăng thì cũng đã sớm thành Chiến Phật rồi sao?
Ưu thế của ta là biết trước cốt truyện vậy mà bây giờ đã không còn gì cả.
Hu hu hu, Hoàng Kim Thừng của ta, Kim Cô Bổng của ta, Bát Cửu Huyền Công của ta, Tử Kim hồ lô của ta, vị trí Quốc vương Nữ Nhi quốc của ta!!!
Trái tim Lư Khán Sơn đang nhỏ máu.
Giờ phút này hắn cũng không có tâm tư nào đi hỏi Lý Nguyên về tình hình ở Hồng Hoang nữa. Dù sao cốt truyện của mấy chục vạn năm sau Tây Du Ký, hắn cũng chưa từng nghe qua.
Cho dù có muốn tiếp tục tìm hiểu cũng không tìm được thông tin hữu dụng gì.
Hắn rầu rĩ không vui cùng với bạn đồng hành lên tầng, quay về phòng dành cho khách, chuẩn bị sẵn sàng để “tiêu hóa”những gì hắn vừa nghe được.
Lúc trở về phòng, mọi người nhìn thấy trong phòng có gương thủy tinh, chăn tơ tằm cùng với bày biện trang nhã mà độc đáo, còn có đồ trang trí xinh xắn chỉ cảm giác tâm trạng tự nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận