Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 176 - Xe ngựa phát sáng, Hồng Quân không chịu nổi!

Sao trước kia hắn ở cái nhà xí lại đắc chí! Hồng Quân cũng có chút muốn hoài nghi đời người!
Sự khác thường của Hồng Quân đương nhiên khiến Ðát Kỷ và Ngao Châu chú ý.
Hai người vội vàng nhìn theo ánh mắt Hồng Quân, hỏi thăm Hồng Quân.
Hồng Quân cũng nói hết phát hiện của mình cho hai người.
Ðát Kỷ và Ngao Châu, Hồng Quân bắt đầu hoài nghi đời người.
Nếu không phải chính miệng Hồng Quân nói, đánh chết Ngao Châu nàng cũng không thể tin bên trong xe ngựa lại có nhiều chí bảo như vậy. Thử nghĩ xem những tu sĩ phía ngoài, vì một Tiên thiên linh bảo hạ phẩm mà giết đến thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Ngao Châu cũng không biết nên lộ vẻ mặt gì cho phải.
Bây giờ Ðát Kỷ chỉ có một ý nghĩ, sau khi trở về, lập tức, lập tức chuyển cả xe ngựa vào trong mật thất tàng bảo của nàng.
Nếu không nếu bị người khác trộm đi một hai kiện trên xe ngựa, đây không phải là đau lòng chết đi.
Mọi người ở một bên rung động liên tục, nhưng từ đầu đến cuối, Lý Nguyên chỉ lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt.
Những đồ này có lẽ là trân quý vô cùng với tu sĩ bình thường, nhưng đối với hắn, thật ra thì cũng là vật phẩm bình thường.
Chế luyện buồng xe cần miếng gỗ, hắn trực tiếp lấy một miếng gỗ từ bên trên Phật Diệp Tử Đàn Mộc trong hồng mông, không phải bởi vì Phật Diệt tử Đàn Mộc trân quý, chỉ là bởi vì hắn rất thích mùi hương của loại gỗ này.
Bởi vì cần phải có thảm, hắn đang ở trong hồ nước, bồi dưỡng mấy vạn Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Tí cùng nhả tơ, không phải bởi vì Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Tí bền bỉ, mà là nó mềm mại, đông ấm hè mát.
Về phần bọn chúng có phải Hỗn độn chí bảo hay không, trân quý hay không, thật ra thì Lý Nguyên cũng không quan tâm.
Suy cho cùng, coi như là Hồng mông chí bảo, ở trong mắt của hắn không khác một cây gỗ.
Hồng Quân chú ý tới vẻ mặt lạnh nhạt của Lý Nguyên, đột nhiên cảm thấy có chút đỏ mặt và xấu hổ.
Tại sao ta như một nhà quê vào thành thế, cả kinh quá không phù hợp với hình tượng Đạo tổ.
Nhìn Lý Nguyên người ta xem, bình tĩnh cỡ nào chứ.
Ta phải học một chút.
Nhớ đến chỗ này, sắc mặt Hồng Quân nghiêm nghị, sau đó khuôn mặt dần trở lại vẻ ung dung bình tĩnh.
Hắn cảm thán nói với Lý Nguyên: “Bần đạo thất thố, khiến cho Lý đạo hữu chê cười rồi.”
Lý Nguyên bình thản cười, cũng không nói gì thêm.
Trong lòng Hồng Quân muốn hỏi Lý Nguyên, làm cách nào có được nhiều hỗn độn dị bảo như vậy?
Phải biết rằng, cho dù trước đây khi hắn là Hỗn Độn Ma Thần, đã từng đi qua vô số hỗn độn nguyên hội, gặp qua ba nghìn Hỗn Độn Ma Thần nhưng chưa từng thấy nhiều hỗn độn dị bảo như vậy.
Nhưng hắn lại nghĩ đến cái này là bí mật của người khác, tùy tiện tìm hiểu sẽ dễ gây ra hiểu lầm, nên không thể làm gì khác hơn là kìm nén lòng tò mò, im lặng không hỏi.
Hắn nhớ đến mục đích lần này, chuẩn bị biết lai lịch và thực lực của Dương Hòe, đang muốn mở miệng hỏi.
Nhưng đúng lúc này xe ngựa lại đột nhiên dừng lại.
Thì ra đã đến Triều Ca.
“Về nhà rồi!”
Đát Kỷ là người đầu tiên vội vàng xuống xe ngựa.
“Ôi!”
Mới vừa đi r nàng đã đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên bất ngờ.
Nàng thấy mấy người Nữ Oa, Hậu Thổ, sư phụ của mình cùng với Linh Trúc đạo nhân, Kim Đề đạo nhân, Lão Lý đạo trưởng đang đứng ở ngoài cửa.
“Nữ Oa tỷ tỷ, Hậu Thổ tỷ tỷ, Tề Thiên đạo nhân, sao các ngươi lại đến đây?” Đát Kỷ hơi ngạc nhiên hỏi.
Nữ Oa liếc xéo Đát Kỷ: “Các ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy ở núi Côn Luân, chúng ta làm sao có thể không đến xem một chút?”
Đát Kỷ lập tức thấy ngượng ngùng, lần này mình thực sự gây chuyện có hơi lớn.
Nhãn thần của mấy người Lão Tử, Thông Thiên, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề lúc này đều rơi vào trên người Dương Hòe.
Trên mặt có vẻ cung kính và khách khí cực kỳ.
Nhưng Dương Hòe căn bản không liếc mắt nhìn đám người Lão Tử.
Sau khi hắn dừng xe ngựa lại thì lập tức lấy ra một cái ghế nhỏ, đặt ở bên cạnh, chuẩn bị cho Lý Nguyên xuống xe.
Sau đó lại kéo màn vải trước xe ngựa ra, dáng dấp làm lão nô tận tâm tận lực.
Đám người Lão Tử, Tiếp Dẫn thấy thế thì khóe miệng co rút không ngừng.
Cảnh tượng này so sánh với cảnh tượng Thánh Nhân trên núi Côn Luân trước đây đã tạo thành chấn động khó nói thành lời cho bọn họ.
Thậm chí bọn họ hoài nghi, đây thực sự là cùng một người sao?
Dù gì ngươi cũng là tồn tại vô thượng, sao lại cam tâm làm người hầu cho người khác chứ?
Rốt cuộc Lý Nguyên có thủ đoạn gì lại có thể để cho một vị Đại Năng chí cao cung kính như thế?
Lão Tử, Tiếp Dẫn, Thông Thiên nghĩ mãi cũng không ra.
Đang vào lúc đám người Lão Tử đang thầm cảm khái thì mấy người Lý Nguyên, Ngao Châu, Hồng Quân lần lượt đi xuống xe ngựa.
Đột nhiên thấy Hồng Quân.
Mấy vị Thánh Nhân không khỏi hoảng sợ.
Mọi người lập tức đi lên hành lễ nói: “Bái kiến Nhất Khí đạo nhân…”
Hồng Quân thấy mấy đệ tử thì cười khoát tay nói: “Cái gì mà Nhất Khí đạo nhân, các ngươi cùng đừng mất mặt xấu hổ trước mặt Lý đạo hữu như thế. Chỉ là chút mánh khóe, làm sao có thể giấu diếm được Lý đạo hữu?”
Lão Tử, Thông Thiên, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề nghe vậy thì lộ ra vẻ sắc mặt vô cùng xấu hổ.
“Bái kiến lão sư.” Mấy người lại hành lễ nói.
“Nói vậy, Lý đạo hữu cũng đã sớm biết thân phận của chúng ta?” Thông Thiên giáo chủ ngạc nhiên hỏi Lý Nguyên.
Lão Tử, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề cũng tò mò nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu.
Thông Thiên giáo chủ có hơi không cam lòng thầm nghĩ: “Lúc nào Lý đạo hữu biết thân phận thật của ta?”
Lý Nguyên: “Vào lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Thông Thiên giáo chủ nghe vậy thì không còn gì để nói.
Hóa ra từ lúc bắt đầu, thân phận của mình đã bị lộ.
Nghĩ đến trước đây mình ở trước mặt Lý Nguyên đóng giả thành Tề Thiên đạo nhân, còn tự cho là ngụy trang rất tốt, Thông Thiên giáo chủ không khỏi cảm thấy sụp đổ.
Không ngờ như vậy, Lý Nguyên vẫn luôn xem trò hề của hắn.Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận