Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 139 - Tam quan của Tây Vương Mẫu sụp đổ!

Chẳng lẽ người bên trong là Hồng Quân Đạo Tổ?
Nhưng mà người hầu trông cửa lại gọi là ‘công tử’, Đạo Tổ râu ria rậm rạp, nếu gọi công tử cũng quá kỳ quái rồi.
Vô số thắc mắc xoay quanh trong đầu Tây Vương Mẫu khiến nàng nóng lòng muốn được một lần nhìn thấy dáng vẻ của Lý Nguyên.
Trong lòng có tâm sự, thế cho nên khi nàng đi ngang qua biển hoa muôn sắc màu cũng không có tâm trạng thưởng thức.
Tây Vương Mẫu bước ra khỏi hoa viên đi vào một rừng đá, đi chưa được mấy bước, từ đằng xa nàng lại nhìn thấy hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
Nàng hơi nghi ngờ dụi mắt, mắt nàng không có vấn đề gì, sao Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lại nhún mình xoa vai cho một người thanh niên?
Người thanh niên kia sao lại chỉ có tu vi Địa Tiên Kỳ?
Tây Vương Mẫu cảm thấy đầu óc hơi mông lung, không kịp phản ứng.
Đó chính là Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề không hề sai nha! Nhưng Thánh Nhân sao lại bóp vai cho người ta?
Điên rồi, điên rồi, không phải Thánh Nhân bị điên mà thế giới này điên rồi, hoặc là ta bị điên rồi.
Nếu không sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
Tây Vương Mẫu thẳng thừng bắt đầu hoài nghi nhân sinh...
Quay lại một phút trước.
Lý Nguyên đang ung dung nướng cánh gà.
Thược Dược đang giúp hắn cầm que sắt xiên cánh gà, còn Lý Nguyên thì quét dầu và nước sốt.
“Cánh gà, ta thích ăn, nhưng lão nương nói ngươi sắp thăng thiên.”
Chẳng những Đường Bá Hổ thích ăn cánh gà, mà hắn cũng thích ăn.
Ngay lúc này thì nhìn thấy Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề tươi cười tiến vào.
“He he, bái kiến Lý huynh. Bọn ta lại làm phiền Lý huynh rồi.”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nhìn thấy Lý Nguyên liền nhiệt tình chắp tay hành lễ, tỏ ra khiêm nhường trước nay chưa từng có.
Lý Nguyên vừa quét cánh gà vừa nheo mắt nhìn Tây Phương Nhị Thánh một cái: “Các ngươi cười biến thái đến thế, vừa nhìn đã biết có việc cần xin xỏ!”
Chuẩn Đề đạo nhân nghe vậy không khỏi mỉm cười càng xán lạn hơn: “Quả nhiên không có chuyện gì giấu được Lý huynh, bọn ta quả thực có một chuyện cần Lý huynh giúp đỡ.”
Tiếp Dẫn đạo nhân tiếp lời nói: “Năng lực tính toán của Lý huynh khiến người khác phải ngước mắt nhìn, khâm phục không thôi. Mong Lý huynh có thể giúp đỡ bọn ta tính ra một cách lấy công đức, bọn ta nhất định vô cùng cảm kích.”
“Xin lỗi, không hứng thú.” Lý Nguyên thẳng thừng lắc đầu.
Dựa vào tính cách không biết xấu hổ của Tây Phương Nhị Thánh, Lý Nguyên không trực tiếp xóa sổ bọn họ coi như là khách sáo lắm rồi, còn muốn bảo hắn lấy công đức cho bọn họ. Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?
Thấy Lý Nguyên từ chối, Chuẩn Đề đạo nhân hốt hoảng, vội vàng chạy đến phía sau Lý Nguyên, nịnh hót bóp vai cho Lý Nguyên: “Lý huynh giúp bọn ta đi, chuyện này thật sự rất quan trọng với bọn ta.”
Tiếp Dẫn đạo nhân cũng không quan tâm thân phận, ở phía sau đấm lưng cho Lý Nguyên, hắn đánh ván bài tình cảm với Lý Nguyên: “Lý huynh, bọn ta lấy công đức không phải vì bản thân bọn ta, tất cả đều là vì tu sĩ Tây Phương. Tây Phương cằn cỗi, sinh linh Tây Phương tu hành không dễ dàng gì, cho nên cần công đức thiên đạo nghịch chuyển khí vận. Mong Lý huynh vì lợi ích của dân chúng Tây Phương, giúp đỡ bọn ta một tay.”
Lý Nguyên thuận miệng nói: “Nếu Tây Phương cằn cỗi thì các ngươi đến Đông Phương tu luyện thôi, chuyện này đơn giản biết bao.”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nghe vậy, da mặt co quắp.
Trước đây đều do bọn họ bảo mọi người đến Tây Phương tu luyện, không ngờ có một ngày có người lại khuyên bọn họ đến Đông Phương tu luyện.
Thật là thiên đạo tuần hoàn.
Chuẩn Đề đạo nhân mỉm cười mỉa mai nói: “khí vận của bọn ta ở Tây Phương, không đến Đông Phương được.”
“Lý huynh, xin ngươi giúp bọn ta tính một quẻ, bọn ta sẽ ghi nhớ đại ơn đại đức của ngươi cả đời.” Tiếp Dẫn đạo nhân đầy thành khẩn.
Lý Nguyên lại chẳng hề động đậy.
Hắn nghe Tiếp Dẫn nói ghi nhớ đại ơn đại đức thì không khỏi cười lạnh: “Trước đây Hồng Vân Lão Tổ nhường chỗ cho hai vị vô sỉ đây, có biết bao nhiêu đại ơn đại đức chứ? Nhưng hai vị vô sỉ Tây Phương đã báo đáp ơn đức của Hồng Vân Lão Tổ thế nào? Thế mà lại che giấu thiên cơ, cố ý để Yêu tộc chặn giết Hồng Vân. Cho nên mới nói, Thánh Mẫu không làm được, tiểu nhân không những không biết ơn ngược lại còn giết ngươi, để khỏi trả lại nhân quả.”
Hai vị vô sỉ Tây Phương! Tây Vương Mẫu suýt nữa bị dọa ngất.
Tên này lá gan cũng to quá rồi!
Cái này hoàn toàn nhục mạ ngay trước mặt Thánh Nhân!
Thánh Nhân có thể chịu đựng được sao?
Trong lúc khiếp sợ, Tây Vương Mẫu không nhịn được muốn phì cười.
Cảm thấy cách gọi này thật xứng với Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
Hóa ra Hồng Vân Lão Tổ ngã xuống là do bọn họ che giấu thiên cơ, quả thật vô sỉ!
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nghe Lý Nguyên bỡn cợt Tây Phương Nhị Thánh đầy tồi tệ, nét mặt lúc trắng lúc đỏ, không nói nên lời, vừa khó xử vừa xấu hổ.
Cái này chẳng khác gì ở trước mặt hòa thượng mắng lừa trọc sao?
Tại sao Lý Nguyên chắc chắn rằng bọn họ tính kế Hồng Vân vậy chứ?
Nếu như người khác nhục mạ Tây Phương Nhị Thánh như vậy, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nhất định phải xắn tay áo lên đánh một trận, khiến cho bọn họ biết thế nào là nổi trận lôi đình.
Nhưng người này là Lý Nguyên.
Không nói đến Dương Hòe thâm sâu khó lường, chỉ lúc này bọn họ cần cầu xin Lý Nguyên, cũng không thể làm gì được Lý Nguyên!
Nghĩ đến mục đích đến đây lần này, mặc dù trong lòng Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đã vô cùng tức giận nhưng lại cố gắng kìm nén cơn tức giận xuống bằng nghị lực tột độ.
Vì công đức, ta nhịn!
Nghĩ đến đây. Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề khôi phục lại nụ cười tươi tắn.
Chuẩn Đề vừa ân cần bóp vai cho Lý Nguyên, vừa nói: “Lý huynh yên tâm, bọn ta không phải Tây Phương Nhị Thánh, tuyệt đối không làm ra chuyện vô sỉ như bọn họ.”
“Nhân phẩm của bọn ta rõ như ban ngày, nhất định ghi nhớ ơn đức của Lý huynh cả đời.” Tiếp Diễn đạo nhân thành khẩn lập lời thề bảo đảm.
Xoẹt!
Tròng mắt Tây Vương Mẫu rớt thẳng xuống đất.
Khóe miệng không khỏi co giật, nàng hoàn toàn bị việc làm của Tây Phương Nhị Thánh làm cho kinh sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận