Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1897 - Quá tàn bạo

Một ánh sáng lạnh lẽo loé lên, A Thanh gỡ Tú Xuân đao bên hông xuống, trực tiếp dùng vỏ đao tát mặt Hùng Bá.
Trong vô thức, Hùng Bá định tránh khỏi vỏ đao của A Thanh. Song, điều khiến hắn khiếp đảm là A Thanh ra tay cực nhanh, hoàn toàn vượt quá nhận thức ban đầu của hắn, hắn căn bản không trốn tránh nổi.
Cẩm Y vệ này nhìn có vẻ bình thường nhưng lại mạnh hơn Hùng Bá.
Má trái Hùng Bá bị vỏ đao tát một cú thật mạnh, lúc này hắn bị đánh đến mức nhổ ra một bụm máu tươi.
Đau như kim châm muối xát, nhục nhã khôn cùng, khiến Hùng Bá thiếu điều nghiến nát hàm răng.
Chẳng phải đã nói vả miệng thôi hả?
Sao lại đánh bằng vỏ đao?
“Bốp...”
Không đợi Hùng Bá mở miệng oán trách, lại thêm một cú vung vỏ đao vào mặt phải hắn.
Má phải cũng bị đánh nát.
Ai nấy xung quanh thầm run rẩy sợ hãi.
Đồng thời, rất nhiều người ngầm cảm thấy may mắn, may mà vừa nãy mình không nhảy như Hùng Bá.
Bằng không bây giờ kẻ bị vả mặt bằng vỏ đao có khi lại là mình!
Bắn chim bắn con đầu đàn, đúng là có lý.
“Bốp bốp bốp...”
A Thanh cẩn thận thi hành lời sai sử của Lý Tú Ninh, nghiêm túc dùng vỏ đao bạt tai Hùng Bá.
Mỗi một cú vung đều dùng sức, chẳng hề nương tay.
Chỉ sau vài đòn, Hùng Bá đã bị đánh đến mức da tróc thịt nát, máu me be bét, trước mặt toàn sao, nhìn chung quanh chỉ thấy vô số bóng chồng lên nhau.
Lần đầu tiên trong đời, Hùng Bá bị đánh như thế, bị làm nhục như thế, lần đầu tiên cảm thấy tủi hổ thế này.
Chứng kiến cảnh ngộ của Hùng Bá, đám Lữ Tú Tài, Lão Bạch, Quách Phù Dung chỉ cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng.
“Quá tàn bạo!”
Hùng Bá không biết mình đã chịu đựng một trăm bạt tai bằng vỏ đao kiểu gì.
Hùng Bá chỉ biết sau khi A Thanh đánh đủ một trăm đòn, hắn đã hoàn toàn không cảm nhận được đầu mình còn tồn tại.
Toàn bộ cái đầu hắn cũng mất đi tri giác.
Nhìn thấy bộ dạng sau khi ăn đủ một trăm cú vả bằng vỏ đao của Hùng Bá, tất cả mọi người cùng buốt hết da đầu.
Bởi lẽ gương mặt Hùng Bá đã bị đánh nát hết, xương gò má và răng hàm còn hở ra ngoài.
Một con ngươi trong cũng bị đánh lòi ra khỏi hốc mắt, nhìn Hùng Bá kinh khủng như thể lệ quỷ đi ra từ địa ngục vậy.
Tóm lại, cả khuôn mặt kia đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ con người.
Nếu tu sĩ bình thường mà ăn đòn thành bộ dạng này, chắc chắn sẽ không sống nổi.
Cũng may tu vi Hùng Bá không yếu như thế.
“Khởi bẩm Chỉ huy sứ đại nhân, đã hành hình xong.”
Cho Hùng Bá ăn xong một trăm cú vả vỏ đao xong, A Thanh không hề đổi sắc mà bẩm báo với Lý Tú Ninh.
Lý Tú Ninh gật đầu, nói: “Đám người lúc nãy cùng Hùng Bá làm khó dễ Lý công tử, mỗi kẻ nhận hai mươi cái bạt tai, sau đó đuổi đi.”
Tuy rằng Lý Nguyên không muốn truy cứu đám kiến hôi kia, nhưng Lý Tú Ninh sao có thể để bọn người đã mạo phạm Lý Nguyên mà không bị trừng phạt?
Phải biết là Thánh Nhân cũng không dám bất kính với Lý Nguyên, huống chi là đám lâu la ấy?
Nếu Lý Nguyên không truy cứu, nàng sẽ truy cứu thay Lý Nguyên!
Nói chung là không tên nào được lọt lưới!
Nghe thấy lời ra lệnh của Lý Tú Ninh, đám người từng đồng ý liên thủ với Hùng Bá không khỏi biến sắc, để lộ vẻ khiếp hãi.
Bọn họ không ngờ Lý Tú Ninh đã xử phạt Hùng Bá mà còn định trừng trị mình.
Lý Nguyên người ta cũng không truy cứu, sao ngươi vẫn muốn chứ?
Đặc biệt là đám con gái Nhậm Doanh Doanh, Loan Loan, Triệu Mẫn, Vương Ngữ Yên, lại càng sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu.
(Bởi vì vừa rồi Mộ Dung Phục đã đứng lên tỏ ý hợp tác với Hùng Bá ứng phó Lý Nguyên nên Vương Ngữ Yên cũng đứng dậy theo biểu ca, tuy nàng chưa từng có ý nghĩ đối đầu Lý Nguyên)
Nếu cũng bị bạt tai hai mươi cái bằng vỏ đao giống Hùng Bá, các nàng sẽ bị huỷ dung mất?
Các nàng làm sao có thể chịu đựng đây?
Nhất định đừng như vậy!
Triệu Mẫn đảo mắt, nhanh chóng thức thời mà quỳ xuống đất, ra vẻ hối lỗi cầu xin Lý Tú Ninh tha tội: “Tại hạ Triệu Mẫn, Quận chúa Đại Mạc quốc, bái kiến Chỉ huy sứ đại nhân, kính xin Chỉ huy sứ đại nhân thứ tội. Trước đó tiểu nữa không biết Lý công tử có quen Chỉ huy sứ đại nhân, vì vậy mới kết thành hiểu nhầm, xin Chỉ huy sứ đại nhân có thể tha thứ một lần.”
Lý Tú Ninh nhìn Triệu Mẫn quỳ dưới đất, hờ hững nói: “Trong mắt ta, thân phận Quận chúa Đại Mạc quốc chẳng khác gì những kẻ này, không đủ để ta nương tay.”
Sắc mặt Triệu Mẫn trở nên cực kì khó coi.
Dù vậy, nàng cũng chẳng dám phản bác.
Tuy Đại Mạc quốc cũng được xem là một vương triều không nhỏ.
Đặc biệt là gần trăm năm nay, dưới sự lãnh đạo anh minh của Thành Cát tư Hãn, thực lực của Đại Mạc quốc lại càng phát triển không ngừng.
Nhưng trong mắt Đại Đường, Đại Mạc quốc thực sự không đáng nhắc tới, thậm chí Đại Mạc quốc còn chẳng bằng một quận của Đại Đường.
Triệu Mẫn không dám đôi co, chỉ cung kính cầu xin Lý Tú Ninh tha tội: “Xin đại nhân rộng lòng tha thứ. Tiểu nữ thực sự biết sai rồi.”
Nàng là một kẻ thức thời, nàng thật sự không muốn ăn vả!
Lý Tú Ninh nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Triệu Mẫn, đảo nhãn cầu, sờ tay lên cằm làm bộ suy tư: “Nếu Lý Nguyên đồng ý bỏ qua cho ngươi thì bản thân ta cũng có thể tha ngươi.”
Thấy Lý Tú Ninh thả lỏng, Triệu Mẫn không khỏi mừng vui.
Nàng vội tỏ vẻ tội nghiệp, quay sang Lý Nguyên, nói: “Kính xin Lý công tử có thể cầu Chỉ huy sứ đại nhân tha lỗi cho tiểu nữ. Thật ra ta liên thủ với Hùng Bá không phải để làm khó Lý công tử, ta chỉ muốn mời Lý công tử đến Đại Mạc quốc làm phụ tá thôi...”
Gương mặt vô cùng xinh đẹp, kết hợp với biểu cảm đáng thương của nàng rất có thể sẽ kích thích dục vọng che chở của nam nhân.
Song, chỉ thấy Lý Nguyên ăn hết miếng cuối cùng rồi buông đũa xuống, sau đó bắt đầu ung dung uống trà thơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận