Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 223 - Dương Mi đạo nhân VS Thược Dược!

Lý Nguyên không hề chê cười Thất tiên nữ, đầu tiên hắn gắp một cuộn thịt bò mỏng như cánh ve nhúng vào trong dầu ớt đang sôi sùn sụt, nấu khoảng hai giây rồi lấy ra.
Hắn giải thích với mọi người không biết nên ăn như thế nào: “Loại thịt bò mỏng thế này nhúng hai giây là có thể ăn được rồi, không cần để quá lâu, lâu quá sẽ bị dai.”
Mọi người không thành thạo bắt chước theo động tác của Lý Nguyên, xôn xao vội vã gắp một cuộn thịt bò nhúng vào trong dầu ớt sôi khoảng hai giây.
Sau đó chấm vào trong đĩa dầu, bỏ vào trong miệng.
Hương vị cực kỳ thơm ngon nổ tung ở đầu lưỡi, kích thích đến mức Thất tiên nữ dựng cả tóc gáy.
“Trời ơi, cái này ngon quá!”
“Đây là thịt bò sao? Tại sao lại ngon hơn thịt bò được ăn trước đây cả ngàn lần vậy?”
“Thơm quá!”
“Đây là đồ ăn ngon nhất mà ta từng được ăn.”
“Chính là vì lẩu quá thần kỳ đấy.”
“Cuối cùng cũng lý giải được tại sao Thất muội muốn ăn một bữa rồi mới đi rồi.”
Thất tiên nữ giống như phát hiện ra một thế giới mới, tràn ngập vui mừng không gì sánh kịp.
Chỉ là một cuộn thịt bò, bọn họ đã bị nồi lẩu chinh phục hoàn toàn.
Sau đó, trên bàn ăn lập tức chào đón một trận tinh phong huyết vũ, càn quét sạch sẽ.
Thịt bò cuộn, thịt dê cuộn, khăn lông bò, sách bò, hoàng hầu, thịt hun khói, trứng cút...đang biến mất nhanh như gió.
Thất tiên nữ cũng chẳng còn hình tượng của Thất tiên nữ, vì ống tay áo quá phiền phức nên các nàng trực tiếp vén tay áo lên ăn ngấu nghiến.
Mỗi người đều như quỷ đói đầu thai.
Trong lúc Thất tiên nữ đang ăn uống tưng bừng, hương vị còn vương trên đầu lưỡi, thì ngoài trang viên Dương Mị đạo nhân bưng theo một bộ bát đũa, trông vô cùng sốt ruột, lòng vội như lửa đốt.
“Hít hít, thơm quá, ực ực.”
Hắn vừa điên cuồng hít hít mũi, vừa chảy nước miếng nhìn theo hướng phòng ăn: “Món lẩu này còn thơm hơn thịt bò và khoai tây đã ăn lần trước, không ngờ Lý lão huynh lại giấu nghề.”
Hắn nhìn Thược Dược đứng phía sau lan can, đáng thương cầu xin: “Thược Dược cô nương, ngươi để lão hủ vào đi, nếu không nồi lẩu sẽ bị mấy cô nương kia ăn hết đó.”
Thược Dược ôm lấy hai tay, bình tĩnh nhìn Dương Mị đạo nhân lạnh lùng nói: “Công tử nhà ta ăn cơm cùng mấy cô nương, lão già ngươi hôm nay đừng đi phá vỡ bầu không khí nữa.”
“Cái này liên quan gì chứ, cùng lắm ta vào lấy một bát lẩu rồi đi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến Lý huynh cùng các giai nhân.” Dương Mị đạo nhân nôn nóng không thôi.
Nhưng Thược Dược căn bản không thèm động đậy.
Dương Mị đạo nhân trong lòng muốn thi triển pháp tắc không gian xông thẳng vào trong.
Đáng tiếc, điều khiến hắn vô cùng kinh ngạc chính là khi hắn vừa thi triển pháp tắc không gian thì cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ bao vây hắn, mà trường hà không gian và trường hà thời gian xung quanh hắn cũng bị vô số cánh hoa bao phủ.
Những cánh hoa này đều do đạo ấn ngưng tụ thành, một cánh hoa có thể chấn động hồng hoang, tái diễn lại thời không.
Nếu như Dương Mị đạo nhân cả gan di chuyển chắc chắn sẽ đối mặt với đạo ấn ùn ùn kéo đến.
“Ngươi vậy mà cũng là Thánh Nhân Thiên Đạo!” Ánh mắt Dương Mị đạo nhân trở nên vô cùng nghiêm túc, không dám manh động nữa.
Trong lòng hắn càng thêm cuồn cuộn.
Thược Dược khiến hắn ngạc nhiên, hắn vạn lần không ngờ, nữ hầu của Lý Nguyên lại là Thánh Nhân Thiên Đạo.
Hai người hầu là Thánh Nhân Thiên Đạo!
Sao có thể như vậy được?
Từ khi nào mà Thánh Nhân Thiên Đạo mất giá như thế?
Dương Mị đạo nhân sống từ hồng hoang cho đến ngày nay, năm tháng trải qua nhiều vô số kể, trải qua vô vàng chuyện lớn, sớm đã luyện thành bình thản trước sóng to gió lớn, nhưng hắn lại kinh ngạc đến mức da đầu tê dại trước phát hiện này.
Một lúc sau hắn mới tỉnh táo lại từ trong nỗi kinh hãi.
Hắn xuyên qua thần thức chú ý đến nồi lẩu đã sắp bị bảy cô nương do quỷ đói đầu thai ăn hết, trong lòng không khỏi đau đớn.
“Lý lão huynh, ngươi không thể tuyệt tình!” Hắn hét lớn.
Nhưng giọng nói của hắn căn bản không thể lọt vào sân.
“Ngươi đừng tốn sức nữa, cho dù ngươi gọi nát cổ họng không có tác dụng đâu.” Thược Dược thản nhiên nói.
Dương Mị đạo nhân: “...”
Hắn tủi thân đến sắp khóc rồi.
Bên ngoài có người trông chờ mỏi mòn, còn Thất tiên nữ bên trong phòng lại ăn đến mức trán đầy mồ hôi, không ngừng le lưỡi.
“Vù, vù, cay quá, nhưng mà càng ngon!”
“Sao càng cay lại càng muốn ăn vậy.”
“Ta cũng vậy, cảm giác như không dừng lại được.”
Lý Nguyên thấy mọi người không ngừng thè lưỡi, liền chỉ vào coca ướp lạnh trong bình thủy tinh: “Uống một chút coca đi, sau khi uống xong sẽ không thấy cay như vậy nữa.”
“Coca là gì?”
Mọi người tò mò uống thử một ngụm.
Các nàng lại phát hiện ra một thế giới mới.
“Ngon quá!”
“Ợ, mùi vị hơi nồng nhưng rất kích thích.”
“Cảm giác còn ngon hơn Quỳnh Tương Ngọc Dịch ở Thiên cung nhiều.”
“Lạnh lạnh ngọt ngọt, quả nhiên không còn cay nữa.”
Thất tiên nữ vừa uống coca vừa ăn lẩu, không lâu sau đồ ăn trên bàn đã được ăn sạch.
Nhìn thấy đồ ăn càng ngày càng ít đi, Thất Thiên Nữ liền bắt đầu giành giật.
“Miếng thịt này là của ta, các ngươi đừng hòng giành.”
“A, Tam tỷ, đây rõ ràng là hoàng hầu ta nhúng, sao ngươi lại gắp đi vậy.”
“Khoai tây còn chưa chín, các ngươi đừng ăn vội.”
“Đã nói là tỷ muội tình thâm vậy mà ngay cả một miếng thịt hun khói không chống lại được.”
Cuối cùng Thất tiên nữ dứt khoát trực tiếp giật từ trên đũa của đối phương xuống.
Trương Ngọc Yên thấy sáu vị tỷ tỷ như thỏ xổng chuồng, hại nàng chẳng ăn được bao nhiêu, nàng không khỏi mở miệng chế nhạo: “Nhị tỷ, không phải lúc nãy ngươi nói ăn cơm tốn thời gian sao?”
Trương Ngọc Hoàn ăn một miếng rong biển, không thèm ngẩng đầu nói: “Ngươi nhớ sai rồi, đó chắc chắn không phải ta nói, ăn cơm rõ ràng là hưởng thụ sao có thể lãng phí thời gian được chứ.”
Trương Ngọc Yên lại nói với lục tỷ: “Lục tỷ, không phải khi nãy ngươi nói ăn một miếng là cho ta thể diện sao?”
Trương Ngọc Cầm uống một ngụm coca, theo lý đương nhiên nói: “Ăn một miếng là nể mặt ngươi, ăn nhiều thế này đương nhiên là nể mặt Lý công tử rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận