Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 776 - Đại Tự Tại rạn nứt

Đương nhiên, lúc rời đi, nàng không quên đến phòng của cháu gái nhỏ, trộm một ít các loại đồ ăn như khoai tây chiên, kẹo lạc, thịt bò khô.
Rời khỏi quán trọ.
Lý Tú Ninh cầm một bọc khoai tây chiên, đưa đến trước mặt sư phụ,nói: “Sư phụ, ngươi thử đi, khoai tây chiên này vô cùng ngon.”
Lần này Đại Tự Tại không từ chối, sau khi trải qua một chuỗi sự việc liên tiếp trước đó, nàng đã hiểu, tất cả đồ vật ở quán trọ, đều không thể nhìn nhận một cách bình thường.
Nàng lấy một miếng khoai tây chiên bỏ vào trong miệng.
Đây là một loại hương vị đặc biệt, hoàn toàn khác với mùi vị của quả vải. Có điều, điều tương đồng duy nhất là, đều là mỹ vị không có gì sánh bằng như thế.
Lúc nhai kỹ, dường như cả thể xác và tinh thần đều bị hương vị của khoai tây chiên bao trùm lấy, khiến người ta lưu luyến khó quên, dư vị vô cùng.
“Ngon thực sự, ta muốn nữa.”
Thấy sư phụ tán thưởng, Lý Tú Ninh cảm giác giống như mình nhận được tán thưởng vậy, tỏ ra vô cùng vui vẻ.
“Kẹo lạc, thịt bò khô này sư phụ cũng thử đi, thơm lắm đấy.”
Đại Tự Tại nghe lời nếm thử kẹo lạc và thịt bò khô, hương vị quả thực là không kém khoai tây chiên một chút nào.
Hơn nữa đánh giá một cách cẩn thận, nàng dường như thưởng thức thấy đạo vận từ trong những đồ ăn này. Lý Tú Ninh vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói: “Các loại món ăn ngon mà Lý Nguyên làm, có thể làm tan chảy đầu lưỡi của người ta, cũng không biết hắn làm thế nào, ta từng làm theo phương thức chế biến mà hắn đưa, chế biến ra mì ăn liền và xúc xích, nhưng mùi vị căn bản không thể nào so sánh được với hắn làm.”
Đại Tự Tại vừa ăn khoai tây chiên một cách say mê, vừa nói: “Bởi vì trong những thức ăn này, có chứa đựng đạo vận, điều này làm thức anh lên đến trình độ cao nhất, mới có thể biểu hiện được. Đồ ăn mà Lý Nguyên làm, đã đạt đến cảnh giới nhập đạo rồi. Thức ăn mà ngươi làm, dĩ nhiên là thúc ngựa cũng đuổi không kịp rồi.”
Từ trước đến nay, Lý Tú Ninh biết có người dùng kiếm nhập đạo, có người dùng tranh nhập đạo, còn có người cùng đàn nhập đạo, nhưng dùng đồ ăn nhập đạo, nàng vẫn là nghe nói lần đầu tiên.
“Đáng tiếc, Lý Nguyên ngoại trừ sẽ làm các loại thức ăn ngon một cách vô điều kiện cho Tiểu Tê Tử ra, những người khác muốn ăn đồ hắn làm, còn phải xem vào vận may.”
Lý Tú Ninh chán nản nói…
Đại Tự Tại tùy ý nói: “Vậy ngươi sau này thường xuyên đến trộm của cháu gái nhỏ không phải là được rồi sao. Như thế thì, sư phụ cũng có thể được thơm lây ăn đồ ăn ngon rồi.”
Hi hi!
Đại Tự Tại thầm cười trộm không thôi.
Xoạch!
Lý Tú Ninh bỗng nhiên ngạc nhiên đến há to miệng.
Nàng nhìn sư phụ mình một cách không dám tin, hoàn toàn không ngờ được rằng, sư phụ lại chủ động xúi giục nàng đi trộm đồ ăn vặt của Tiểu Tê Tử.
Đây còn là sư phụ thánh khiết xuất trần, phẩm chất cao nhã, hiền thục dịu dàng của ta không?
Nếu sau này ta trở thành kẻ trộm, đều là do sự phụ tạo thành! Mọi người phải giúp ta làm chứng!
Ăn đồ ăn vặt, bất tri bất giác, hai người đã đến cửa hàng điện thoại.
“Òa.”
Nhìn thấy sự trang hoàng của cửa hàng điện thoại, Lý Tú Ninh hít hai ngụm khí lạnh. Cửa đá cẩm thạch, nhẵn bóng đến mức có thể soi được gương.
Bảng hiệu mạ vàng, còn nạm khảm một vòng dạ minh châu cùng một kích cỡ.
Bên trong tiệm càng vô cùng xa hoa, tủ kính thủy tinh, sàn nhà ngọc trắng, mặt tường sứ nhũ, trên tường còn treo một chiếc điện thoại khổng lồ, trên đó đang phát cảnh tượng Tôn Ngộ Không và Đường Tăng gấp rút lên đường.
Đồ bên trong tiệm này, cầm mỗi một cái ra ngoài, đều đủ để cho lão bách tính bình thường ăn cả một đời.
Hoàng cung vốn là một từ tương đương với xa hoa, nhưng so sánh hoàng cung với cửa hàng điện thoại này, Lý Tú Ninh cảm thấy hoàng cung chính là một cái nhà vệ sinh.
Ở trong cửa hàng điện thoại, Lý Tú Ninh nhìn thấy Tiểu Tê Tử đang ngồi ngay ngắn sau quầy hàng đang thuần thục gõ bàn tính.
Một con chó đen nằm ở cầu thang, một con chó đốm nằm ở cạnh quầy.
Một mỹ nữ Băng Sơn tuyệt thế, đứng đằng sau quầy hàng lưu ly, chăm chú nhìn chiếc điện thoại khổng lồ treo trên tường kia.
Mỹ nữ Băng Sơn mặc một bộ trang phục kì lạ, Lý Tú Ninh vừa nhìn đã biết đây chắc chắn là bút tích của Lý Nguyên, bởi vì bộ trang phục này còn đặc biệt hơn bộ trang phục phục vụ trước đó mà Dương Thiền mặc trước đó.
“Aiya,”
Tiểu Tê Tử nhìn bàn tính, đột nhiên thở dài.
“Số tiền này của ta nếu như muốn tiêu hết ra ngoài, cũng có hơi khó khăn. Nhưng cha nói, tiền giữ ở trong tay, không thể nào tạo ra của cải cho xã hội.”
Nữ Bạt không nhịn được mà bĩu môi.
Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người vì tiêu tiền mà than thở.
Chính vào lúc này, Nữ Bạt đột nhiên chú ý đến hai bóng người xinh đẹp đi vào cửa hàng.
Vị nữ tử mặc áo trắng trong đó kia, cho Nữ Bạt một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Ha, Tiểu Tê Tử, ngươi xem ta là ai?”
Lý Tú Ninh nhìn thấy Tiểu Tê Tử, không khỏi lớn tiếng hét lên.
“Aiya, cô cô, ngươi trở về rồi?”
Tiểu Tê Tử nhìn thấy cô cô, vô cùng vui mừng.
Lý Tú Ninh sờ đầu sư tử nhỏ: “Mười mấy năm rồi, sao mà ngươi không cao lên chút nào thế?”
Tiểu Tê Tử: “Cô cô không phải vẫn chưa cao thêm.”
“Đã lâu vậy rồi không gặp, ngươi có nhớ cô cô không?”
Tiểu Tê Tử: “Ờm,”
Tiểu Tê Tử cảm thấy có hơi ngại, những thứ thú vị mỗi ngày quá nhiều, nàng thực sự là không từng nhớ cô cô.
Nàng chợt hỏi lại: “Cô cô ngươi có nhớ ta không?”
Lý Tú Ninh vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là nhớ rồi, mỗi ngày đều nhớ.”
Còn có một câu nàng chưa nói, mỗi ngày đều nhớ, có điều nhớ đến là cha ngươi!
“Hít hít.”
Đột nhiên, Tiểu Tê Tử hít mũi một cái, nàng nhìn túi đồ ăn vặt trong tay Lý Tú Ninh hoài nghi hỏi: “Làm sao mà ta cảm thấy, túi đồ ăn vặt này có hơi giống của ta vậy?”
“Hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận