Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1207 - Ha hả, ta không thèm

Tiểu Tê Tử sao có thể bái ngươi làm thầy?
Về phần đệ tử Vô Cực môn Lý Thu Nguyệt, ánh mắt nhìn Tiểu Tê Tử thì tràn ngập ao ước.
Bọn họ đi theo bên người sư phụ lâu như vậy, chưa từng có nghe thấy một lời khen ngợi từ sư phụ.
Thật khiến người ghen tị!
Đúng vào lúc này, chỉ thấy Ngô Cực lật tay một cái, trong tay lập tức hiện ra một thanh tuyệt thế bảo kiếm linh quang bốn phía, đạo văn vờn quanh.
Thanh bảo kiếm này tản ra kiếm ý thông thiên, mũi kiếm lạnh lẽo xuyên qua thời không, ngay cả Thánh Nhân như Lão Tử, Tiếp Dẫn cũng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, hai mắt nhìn chằm chằm bảo kiếm đều thấy có chút nhói nhói.
Xung quanh bảo kiếm, dòng sông thời không như ẩn như hiện, sinh mệnh luân hồi đều trượt xuống, ba ngàn pháp tắc bay múa như hoa như tuyết, thần thánh vô cùng.
Khung cảnh không thể tưởng tượng này cũng vẻn vẹn chỉ là dị tượng do kiếm ý của bảo kiếm đưa tới mà thôi.
“Đây là Hỗn độn linh bảo.”
Lão Tử hai mắt nhìn chằm chằm vào bảo kiếm trong tay Ngô Cực, không nỡ nháy mắt.
Trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn đều là động lòng.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề như là trông thấy món ăn trân quý, nhịn không được nuốt nước miếng liên tục.
Ngô Cực cầm bảo kiếm, giọng điệu mang đầy cám dỗ nói với Tiểu Tê Tử: “Chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, thanh Hỗn Nguyên kiếm này tặng cho ngươi, coi như là quà bái sư.”
Mấy vị Thánh Nhân Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh nghe vậy, hận không thể để bản thân bái Ngô Cực làm thầy. bọn họ cũng muốn Hỗn độn linh bảo!
Đây chính là chí bảo hiếm thấy ngay cả Hồng Quân đều không có!
Trên mặt đệ tử Vô Cực môn Lý Thu Nguyệt, Cừu Thiên Huyết cũng lộ ra biểu cảm vô cùng khiếp sợ.
Phải biết, trước đó sư phụ đã từng hứa hẹn với các đệ tử, chỉ cần tu luyện tới Đại La Kim Tiên, sẽ ban thưởng một kiện Tiên thiên linh bảo cực phẩm; tu luyện tới Chuẩn Thánh, ban thưởng một kiện Tiên thiên chí bảo; tu luyện tới Thánh Nhân mới ban thưởng một kiện Hỗn độn linh bảo.
Tu vi hiện tại của Tiểu Tê Tử mới chỉ là Chuẩn Thánh, sư phụ thế nhưng thưởng một kiện Hỗn độn linh bảo.
Tương đương với đãi ngộ của Thánh Nhân, việc này khiến đám người Lý Thu Nguyệt, làm sao không kinh ngạc, làm sao không ao ước?
Lý Thu Nguyệt không nhịn được nhắc nhở Tiểu Tê Tử: “Ngươi còn không mau quỳ xuống tạ ơn sư phụ.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy, lập tức trợn mắt: “Ha hả, ta không thèm.”
Thấy Tiểu Tê Tử từ chối bái sư, còn vẻ mặt khinh thường, Lý Thu Nguyệt và đám người Vô Cực môn không khỏi thay đổi sắc mặt.
“Có thể bái sư phụ của bọn ta làm sư, đây chính là cơ duyên to lớn. Ngươi thế nhưng cự tuyệt, ngươi có biết đã bỏ lỡ cái gì không?”
Vẻ mặt An Tiêu Tiêu không thể tưởng tượng nổi.
“Đây chính là Hỗn độn linh bảo.”
Tiểu Tê Tử thản nhiên nói: “Các ngươi cảm thấy có thể bái hắn làm thầy là vinh dự, nhưng ta cảm thấy là hổ thẹn.”
“Ngươi?”
Lý Thu Nguyệt chỉ vào Tiểu Tê Tử, tức giận đến đều nói không ra lời.
“Quá kiêu ngạo!”
Đám người Cừu Thiên Huyết đều tức giận đến mức nói không thành lời.
Ngay cả người luôn bình tĩnh, ung dung như Ngô Cực, trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ tức giận.
Có thể nói, Tiểu Tê Tử không hề nể mặt hắn.
Người vẫn luôn thuận buồm xuôi gió từ sau khi xuyên việt như Ngô Cực, hiển nhiên thấy khó chịu.
Hắn thu Hỗn Nguyên kiếm vào bên trong không gian trữ vật, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi ta còn cảm thấy ngộ tính của ngươi không tệ, giờ xem ra, cũng chỉ như vậy, không biết điều.”
Tiểu Tê Tử nhìn xem Ngô Cực, nhàn nhạt hỏi: “Vậy ngươi có biết điều không?”
Ngô Cực nghe vậy, chỉ cảm thấy một hơi nghẹn trong lòng, khó chịu đến cực điểm.
Nữ oa này quá đáng ghét!
Lý Nguyên thì một mực an tĩnh nghe đối thoại của Tiểu Tê Tử và Ngô Cực, khóe mắt lộ ra vẻ yêu chiều.
Ngô Cực quyết định không chấp nhặt với tiểu nữ hài, hắn trực tiếp hỏi Lý Nguyên: “Ngươi còn chưa nói, ngươi dự định giải quyết chuyện người nhà của ngươi bắt nạt đệ tử của ta như thế nào?”
Lý Nguyên thản nhiên nói:
“Không phải ngươi mới vừa nói sao? Hồng Hoang lấy thực lực vi tôn, đệ tử của ngươi đã bị bắt nạt, chứng tỏ tài nghệ không bằng người. Bị bắt nạt thì bị bắt nạt, tự mình chịu đựng là được.”
Ngô Cực sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Nói như vậy, ngươi không có ý định chịu nhận lỗi phải không?”
Lý Nguyên: “Chưa từng có ý định này.”
“Tốt, tốt, tốt.”
Ngô Cực tức giận đến mức bật cười: “Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi đến cùng có bản lĩnh gì mà nói chuyện kiêu ngạo như vậy.”
Nói xong, chỉ thấy phía sau hắn hiện ra vô số huyền quang.
Những huyền quang này, tạo thành từ vô số đạo ấn như sao trời, mỗi một đạo ấn này đều phát ra uy áp khủng bố đến cực điểm.
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh cảm nhận được những uy áp này, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, muốn quỳ trên mặt đất.
Cũng may, lúc này bọn họ cảm nhận được một hơi thở như thanh như gió từ trên thân phất qua, bọn họ lúc này mới không có thật sự quỳ xuống.
Đạo ấn huyền quang như là may đen đè trên đầu, đe doạ hướng tới vị trí của Lý Nguyên.
Những nơi huyền quang đạo ấn đi qua, hết thảy thời gian, không gian, sinh mệnh, luân hồi đều bị ép tới vỡ tan, giống như là pháo, phát ra tiếng nổ cành cạch.
Chỉ có điều, uy lực nó sinh ra phải so với pháo lớn.
Mỗi một âm thanh nổ ra, đã có thể làm vô số vũ trụ hủy diệt, vô số thời không đổ sụp đổ, vô số sinh mệnh hóa thành hư vô.
Tam Thanh cảm thấy, trước mặt những đạo ấn huyền quang này, mình còn nhỏ bé, còn bất lực hơn cả con kiến.
Lý Thu Nguyệt, Cừu Thiên Huyết và đệ tử Vô Cực môn thì bùng nổ cảm xúc.
Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy sư phụ thi triển toàn bộ pháp thuật thần thông.
Trước kia, sư phụ mặc kệ gặp được chuyện gì, đều là nhẹ nhàng giơ tay đã giải quyết xong, căn bản là không có sử xuất mấy phần pháp lực.
Hoàn toàn không thể so sánh với tình hình hiện tại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận