Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 141 - Tây Vương Mẫu nhịn rất vất vả!! (2)

Vậy mà có thể có tỳ nữ diễm lệ xinh đẹp như này, Tây Vương Mẫu càng thêm tò mò đối với Lý Nguyên.
“Ha, cánh gà cuối cùng cũng nướng xong!”
Lý Nguyên thấy cánh gà cuối cùng cũng nướng xong, không khỏi vội vàng cầm lấy một xâu để ăn.
“Hương vị không tồi!”
Ăn một lát, hắn đột nhiên chú ý tới Tây Vương Mẫu, lập tức lễ phép hỏi một câu: “Ngươi có muốn ăn chút cánh gà nhắm rượu không, chính là kết hợp hoàn hảo.”
Tây Vương Mẫu đã sớm ngửi thấy hương vị đặc thù của cánh gà nướng, đó là hương vị độc đáo nàng chưa từng có cảm nhận qua, làm người thèm nhỏ dãi.
Nàng thấy Lý Nguyên cuối cùng cũng nhớ tới nàng, không khỏi có loại: xúc động muốn rơi lệ.
Vội vàng gật đầu nói: “Vậy ta sẽ không khách khí!”
Cắn một miếng cánh gà, Tây Vương Mẫu không nhịn được mở to hai mắt ngạc nhiên.
Nàng cảm thấy, đây là từ khi nàng hóa hình tới nay, đây là món ăn ngon nhất, đồ ăn cánh gà vừa mềm vừa ngọt, mỹ vị vô cùng, mấu chốt là trên mặt còn phủ đầy vài loại hương liệu mà nàng chưa từng ăn qua, vài loại hương liệu này làm nàng di chuyển miệng ăn, muốn ngừng mà không được.
“Oa, ăn ngon quá, mặt trên cánh gà này là cái gì, thơm quá.”
Tây Vương Mẫu kinh ngạc hỏi Lý Nguyên.
“Là thì là, hoa tiêu cùng quả ớt.”
Lý Nguyên đáp.
“Đây là món ăn ngon nhất mà ta từng ăn.”
Tây Vương Mẫu vừa ăn vừa khen ngợi nói.
Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề ở bên cạnh nhìn Lý Nguyên cùng Tây Vương Mẫu ăn cánh gà ngon lành, nhịn không được nhấp nhấp môi.
Hu hu hu, chúng ta cũng muốn ăn.
Bọn họ cũng bị mùi hương của cánh gà gợi lên con sâu thèm ăn.
Nhưng là, vì công đức, chúng ta nhất định phải nhịn xuống.
Nhất định phải đem Lý Nguyên mát xa cho thoải mái.
Hai người hóa muốn ăn thành động lực, lập tức hết sức chuyên chú nhấn cho Lý Nguyên: nâng vai, đấm lưng.
Lý Nguyên cảm nhận được độ mạnh yếu của Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, không khỏi thỏa mãn gật đầu: “Tay nghề đấm bóp của các ngươi cũng không tệ lắm!”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề được Lý Nguyên tán thưởng thì không khỏi càng tăng thêm sức.
Tây Vương Mẫu thấy vẻ mặt Tây Phương Nhị Thánh vui sướng thì nhịn không được da mặt run lên.
Coi Thánh Nhân thành kỹ sư xoa bóp, mà Thánh Nhân còn mừng rỡ tươi cười như thế, thế giới này điên thật rồi!
Vì sao ta không thể tiêu sái như vậy?
Nghĩ đến mình vì giao hảo tu sĩ Tam giới mà tổ chức hội bàn đào, có mấy vị Thánh Nhân từ trước đến giờ không tham gia, lại so sánh với bộ dạng Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề ở trước mặt Lý Nguyên, trong lòng Tây Vương Mẫu uất hận.
Người và người chênh lệch xa quá!
Nghĩ đến đây, Tây Vương Mẫu không khỏi hung hăng cắn một miếng cánh gà.
Oa, thơm thật!
“Không phải Tây Vương Mẫu muốn tìm ta tham khảo kỹ thuật chưng cất rượu sao? Đây là rượu Bách Hoa, ngươi nếm thử một chút xem.” Lý Nguyên chỉ bình rượu màu hồng trên bàn, nói với Tây Vương Mẫu.
Bình thường đều là Thược Dược hầu hạ hắn, vì vậy hắn cũng không nghĩ đến chuyện chủ động rót rượu cho mỹ nữ.
Ngược lại Tây Vương Mẫu lại không hề bất mãn, đối lập với Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, nàng không thể hài lòng hơn với đãi ngộ của mình.
Đầy ắp mong chờ, Tây Vương Mẫu rót cho mình một ly rượu Bách Hoa.
Rượu trong trẻo có màu hồng nhạt, chỉ vừa nhìn, Tây Vương Mẫu đã thích.
Còn chưa thưởng thức, nàng đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt thoang thoảng, trong mùi rượu xen lẫn hương thơm của gần trăm loại hoa như bách hợp, hoa cúc, cây hòe gai…
Hương thơm kết hợp với rượu vô cùng hoàn hảo, không có xung đột, khiến cho Tây Vương Mẫu không thể không say sưa trong đó.
Nàng nâng chén rượu lên, nhắm đôi mắt lại, uống cạn nếm thử.
Vị rượu thanh nhã mát lạnh, rượu và hương của trăm hoa trong nháy mắt nổ tung vị giác, Tây Vương Mẫu giống như đang lạc giữa trăm hoa, lâng lâng, hồn nhiên quên mình, lúc này dường như mọi nỗi buồn và phiền muộn đều biến mất theo gió.
“Rượu ngon.”
Qua một lúc lâu, Tây Vương Mẫu mới giương mắt lên, trên mặt đều là vẻ say rượu.
Hai mắt nàng sáng lên nhìn Lý Nguyên, khen ngợi không ngớt nói: “Hoa cúc, cây hòe gai, bách hợp… Mùi thơm ngát lần lượt nở rộ trên đầu mũi, hòa lẫn vị rượu nhẹ, làm cho người ta vô cùng hưởng thụ, thật sự là rượu ngon vô địch thiên hạ, Trấn Nguyên Tử không khoa trương chút nào. Nhưng rượu này chắc là cho nữ tử uống, nam nhân uống dường như kém một chút khí phách hào sảng.”
Lý Nguyên thấy Tây Vương mẫu có thể nói ra toàn bộ vị hoa trong rượu Bách Hoa thì cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người nếm thử được tất cả các hương hoa trong rượu Bách Hoa.
Trước đây, cho dù là Nữ Oa, Hậu Thổ hay là Thông Thiên, Lão Tử cũng chỉ cảm thấy rượu Bách Hoa ngon, nhưng cũng không thể nói được những lời sau đó.
Những người này không thể thưởng thức hết được mùi hoa trong rượu Bách Hoa.
Mặc dù Thần Nông có thể nếm ra nhưng Thần Nông càng thích vị rượu nồng đậm và cao cấp của Thanh Phong Túy hơn.
Lý Nguyên không khỏi tán thưởng Tây Vương Mẫu, chỉ cảm thấy người này có thể làm bạn tri kỷ uống rượu với hắn.
“Rượu này đúng là cố ý ủ cho nữ tử uống, nhưng ngươi là người đầu tiên nếm ra được.” Lý Nguyên khen ngợi nói với Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu nghe Lý Nguyên tán thưởng thì không khỏi hơi đắc ý.
Đặc biệt là sau khi nàng thấy ánh mắt hâm mộ của Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thì càng thụ sủng nhược kinh.
Tây Vương Mẫu hiếu kỳ hỏi Lý Nguyên: “Không biết là nữ tử nào may mắn như vậy, có thể khiến cho Lý đạo hữu đặc biệt ủ ra loại rượu ngon như Bách Hoa.”
Trên mặt Lý Nguyên hiện lên vẻ cưng chiều: “Muội muội ta, đáng tiếc nàng uống rượu toàn nốc ừng ực, căn bản không nếm ra được cái gì.”
Thấy lúc Lý Nguyên nhắc đến muội muội lộ ra vẻ mặt chiều chuộng thì Tây Vương Mẫu lại nảy sinh vài phần ghen tỵ với nữ tử không quen biết này.
Nếu như, ta có thể có một vị ca ca cưng chiều mình như vậy thì tốt rồi!
Như vậy ta cũng không cần mệt đến thế!
Ôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận